"Tôi nói rồi, Mạnh Hạ, dám có thủ đoạn đùa giỡn với tôi thì dám đi
gánh chịu hậu quả." Từ Dịch Phong âm lãnh động đậy khóe miệng.
Trong mắt của Mạnh Hạ vốn là có một chút hy vọng mong manh
nhưng trong nháy mắt lại không còn sót lại chút gì. Đôi mắt lấp lánh như
sao bây giờ cũng tĩnh mịch như cục diện đáng buồn này, khóe miệng của cô
run lên mạnh mẽ, hai chân từ từ hạ xuống, nền gạch lạnh như băng từng
chút từng chút lan đến toàn thân của cô.
Từ Dịch Phong kéo tay của cô bạn gái qua, thân mật mỉm cười. Mạnh
Hạ hoảng hốt nhìn lên khuôn mặt thoáng cười kia, thân thể cứng lại, chỉ
ngây ngốc quỳ ở đằng kia.
Ở trong rạp, người ta nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy cũng không
dám tiến lên nói đỡ một câu, cho dù có người muốn khuyên cũng ngại Từ
Dịch Phong ở trước mặt, nên thà câm lặng còn hơn. Kết cục của Mạnh gia
không phải là đã bày ra rõ ràng rồi sao?
Mạnh Hạ cúi thấp đầu, nước mắt mờ mịt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống
trên sàn nhà, trong một hoàn cảnh huyên náo không thể nghe được tiếng
nấc cô đang kiệt lực đè nén.
"Dịch Phong, tôi mang thai." Cô vô lực cắn môi nói ra, âm thanh
không lớn không nhỏ, đủ để Từ Dịch Phong nghe thấy.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong bén nhọn lướt qua, chén rượu trong tay
truyền đến tiếng vỡ vụn giòn tan. Chỉ một thoáng, trong rạp lập tức lặng im
xuống, Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, không động đậy nhìn vào người ở trước
mắt. Đôi mắt trong tối mờ đã mông lung không có một tia sáng, cô nắm
chặt bàn tay, bụng co thắt đau đớn, có lẽ là đau lòng.
Từ Dịch Phong nhàn nhạt liếc cô một cái, lập tức mở miệng cười,
đứng người lên đi đến trước mặt Mạnh Hạ, nhẹ nhàng lưu loát từ trong bóp
tiền rút ra một tờ chi phiếu thả xuống dưới đất: "Bỏ đi."