Từ Dịch Phong và đoàn người Tịch Hạo Trạch đi bắn súng, Mạnh Hạ
ngồi ở bên khu nghỉ ngơi, cô nhàn nhàn nhìn vào cuộc thi đấu đang vô
cùng căng thẳng. Từ Dịch Phong vẫn xuất sắc như cũ, cô giật nhẹ khóe
miệng, lúc thu hồi tầm mắt đã vô tình chạm vào tầm nhìn của cô vợ Tịch
Hạo Trạch, hai người đều bỡ ngỡ.
Sơ Vũ le lưỡi xin lỗi, cảm thấy muốn nói chuyện: "Xin chào, tôi gọi
Hàn Sơ Vũ." Cô ấy lúc tiến đến liền cảm giác Mạnh Hạ và Từ Dịch Phong
vào lúc này thái độ âm dương kỳ quái.
Mạnh Hạ mỉm mỉm cánh môi: "Tôi là Mạnh Hạ." Cô nhìn vào Sơ Vũ,
suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện, trong mắt thoáng hiện lên một tia tâm tình
khó hiểu.
Sơ Vũ đối với ánh mắt tĩnh mịch của Mạnh Hạ, có chút nghi hoặc, vừa
rồi cô ấy hình như nhìn thấy được thương cảm và lo lắng trong ánh mắt của
Mạnh Hạ?
Tịch Hạo Trạch lững thững đi đến chỗ bọn họ, Mạnh Hạ mỉm cười nói
ra: "Tôi đi trước." Cô nhanh chóng nói ra câu đó với Sơ Vũ, lúc xoay người
trong một chớp mắt, cô liền nghe thấy ở sau lưng truyền đến một giọng
nam trầm trầm, tựa hồ rất ôn nhu.
Trong giọng nói của Sơ Vũ mang theo cảm giác làm nũng không thể
không nhận ra: "Em sẽ không, em không chơi đâu."
"Anh dạy cho em." Tịch Hạo Trạch nói ra tâm sự.
Bước chân của Mạnh Hạ ngập ngừng, trong lòng đột nhiên dâng lên
một hồi chua xót khổ sở.
.
.