Từ Dịch Phong làm sao sẽ chịu cam lòng? Mục Trạch mãi vẫn không
hiểu, hắn tại sao có thể có lòng dạ độc ác như vậy.
Mục Trạch vươn tay ra nhẹ nhàng ôm đầu vai của cô hướng đến,
Mạnh Hạ lệch nghiêng thân thể, nhẹ nhàng nương đến trên người của anh.
Sợi tóc đen bóng mềm mại vương vào trên người của anh, không ngừng
tiếp xúc. Trong nội tâm của Mục Trạch đột nhiên dâng lên một hồi hối tiếc,
anh nghĩ mình không nên để cho Mạnh Hạ tới Hoa Áo, như vậy cô và Từ
Dịch Phong cũng sẽ không gặp nhau.
Trăng sáng tỏ trong vắt như nước chiếu nghiêng nghiêng, Mục Trạch
mi tâm vừa động, đột nhiên cúi người xuống, khóe miệng ôn nhuận nhẹ
nhàng ấn xuống một nụ hôn trên trán của cô.
Mạnh Hạ cảm thấy một hơi thở hương bạc hà hoàn toàn bao phủ lấy
mình, cô từ từ tỉnh lại, phát hiện nửa người của mình đang dựa vào trong
ngực của Mục Trạch. Trong lúc nhất thời cô có chút chậm phản ứng, Mục
Trạch cúi đầu xuống nhìn cô, hai người bốn mắt đối diện. Trong mắt của
anh có điều gì đó thâm trầm gợn sóng, Mạnh Hạ trong giây lát hiểu được
nơi đó là tình ý lưu động.
Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, bỗng dưng cả kinh ngồi dậy,
"cốp" một cái, cứ như vậy mà đụng phải cằm của Mục Trạch.
"Thực xin lỗi, Mục Trạch…" Cô ảo não, mình tại sao lại cứ ngủ thiếp
đi như vậy, trán của cô đau rát một hồi.
Mục Trạch nhìn thấy trán của cô bị đỏ lên rất nhanh, liền an ủi:
"Không có việc gì."
"Đã đến nơi sao lại không gọi em dậy." Mạnh Hạ đưa mắt nhìn đồng
hồ ở trên xe, cô ở trên xe đại khái đã ngủ hơn nửa tiếng: "Em lên đây, anh
cũng nhanh đi về nghỉ ngơi đi."