thành phố C, bọn họ dùng số tiền còn lại mua được căn hộ 40 mét vuông,
thuê một cửa hàng ở gần đại học C. Mấy ngày nay Tiêu Ất vội vàng sửa
sang lại, Mạnh Hạ cũng bắt đầu tìm việc làm, may mà bạn bé của cháu dì
Vương hàng xóm giới thiệu cho một công việc, làm người đánh Piano trong
một nhà hàng Tây.
"Đêm mai đi làm sao?" Tiêu Ất nhíu mày.
Mạnh Hạ ánh mắt nhìn đi chỗ khác, gật gật đầu.
"Thuốc của cậu…"
Mạnh Hạ ngẩng đầu đưa tay quệt lên mặt một cái, kéo tay Ất Ất qua:
"Ất Ất, tớ không điều trị nữa. Bác sỹ nói tớ không có bệnh, nói không
chừng một ngày nào đó tự nhiên sẽ khỏi." Cô nói một giọng hững hờ.
"Chát!" Tiêu Ất nặng nề giáng cho cô một cái tát, oán hận nhìn cô, đôi
mắt nặng nề không mở ra được, cô cũng nhớ bác sỹ cũng nói rằng, có lẽ cả
đời cũng không khỏi. Ất Ất thở hổn hến uống xong canh đậu đỏ, nặng nề
đặt cái chén lên bàn: "Tiểu Hạ, cuộc sống bây giờ của chúng ta không có
thiếu thốn đến vậy."
Mạnh Hạ xoay người đi lấy dụng cụ bày ra, tiếp tục vẽ tranh. Cô bán
đèn lồng kỳ thật là bình thường nhất, nhưng ở mỗi chụp đèn đều vẽ lên một
bức tranh, hình ảnh ấm áp chân thật quả thực là hấp dẫn khách mua.
Tay của cô lướt tới lướt lui, từ từ hiện ra cảnh tượng của một mặt trời
đang lặn, ngắm nhìn hình ảnh này, cô rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau
mới dè dặt nói ra: "Ất Ất, tớ sợ." Không có tiền thì chỉ có thể trở mắt nhìn
mạng sống ở ngay trước mắt mình trôi qua, cái loại dày vò đó là sống
không bằng chết. Cô cúi đầu xuống, ánh đèn lờ mờ soi lên cô, thân ảnh gầy
gò đó làm cho Tiêu Ất đau lòng.
"Cảm giác dày vò vì thiếu tiền, tớ không muốn gặp lại lần nữa."