Mạnh Hạ thở hơi gấp, đối mặt với việc Từ Dịch Phong không nói gì,
cô đã thấy lo lắng, lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Đây là đâu?"
Từ Dịch Phong đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: "Bờ
biển."
Nghe vậy, cô lập tức bước xuống giường, cúi đầu nhìn vào y phục trên
người, vẫn là quần áo bệnh nhân của bệnh viện, hoàn hảo. Bên cạnh giường
có thể một đôi dép nữ màu hồng phấn, cô nhìn thoáng quá, một màu sắc rất
ấm áp nhưng mà cô không có tâm tư để mang vào, chỉ đi chân trần tới trước
cửa phòng. Chạm tay vào tay cầm, vặn vài cái, cửa vẫn không hề động đậy.
Sắc mặt của cô cứng đờ, bỗng dưng vô lực rũ tay xuống, vẻ mặt bất
đắc dĩ: "Từ Dịch Phong, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô quay đầu lại
nhìn cái điều khiển từ xa ở trong tay hắn.
Ngón tay của Từ Dịch Phong từng cái, từng cái gõ lên điều khiển từ
xa: "Rời khỏi Mục Trạch."
Mạnh Hạ cảm thấy thế này thật sự là một câu chuyện cười, cô bỗng
dưng bật cười thành tiếng: "Anh là gì của tôi? Tôi gả cho người nào cũng
phải nghe theo chỉ thị của anh sao? Từ Dịch Phong, anh có phải là đã tự đại
thái quá rồi hay không?"
Cô nuốt khan một cái, gương mặt trắng bệch gần như trong suốt, yếu
đuối nhưng lại mang theo vài phần kiên cường, từng chữ từng câu nói ra:
"Tôi chính là muốn gả cho anh ấy."
"Từ Dịch Phong, mạng sống là của tôi, không phải của anh." Cô hơi
ngước cảm lên, dứt khoát nói ra: "Mở cửa."
"Cô có bản lĩnh thì tự mình đi ra khỏi nơi này."