ngoài ban công ah.]
Từ Dịch Phong bỗng dưng cong khóe miệng lên, tiểu nha đầu này kỳ
thật còn rất thích thù dai nhớ lâu. Hắn kéo tay của cô lại: "À….." Hắn mỉm
cười nói ra: "Nhưng tôi nhớ rõ là trước kia em đối với mấy thứ này cảm
thấy rất có hứng thú."
Mạnh Hạ đứng thẳng lưng, giãy giãy tay, nhưng không có thoát ra
được. Lạnh lùng nói ra: "Trước kia? Anh còn nhớ được trước kia sao?"
Cô bất ngờ mỉm cười một tiếng, khóe môi tạo thành một đường cong,
giọng nói lập tức trở nên lãnh đạm: "Anh nói chuyện với tôi như vậy, tôi
thật sự thấy không quen."
Gió ban đêm có chút thô lỗ làm sợi tóc bay múa, cô chịu không được
mà hơi run lên, chậm rãi vén lọn tóc rối bời ở thái dương, ánh mắt sâu xa:
"Đây không phải anh mà tôi biết."
Cô rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay của Từ Dịch Phong run lên,
thần sắc trong mắt hắn thâm trầm như một đầm nước sâu: "Tiểu Hạ, em
biết tôi là người như thế nào sao?"
"Anh đối với tôi như thế nào, còn cần tôi phải nói cho anh biết sao?"
Mạnh Hạ không muốn cùng với hắn tiếp tục rối ren thêm nữa, sự nhiệt tình
nóng bỏng của hắn làm cho cô khó mà thừa nhận được.
Cô ra sức để đi tới cửa, Từ Dịch Phong lại nhanh như gió ôm lấy cô từ
phía sau: "Lúc trước tôi đã nói nhiều lời như vậy, em chịu nghe lọt một chút
được không? Hình như có vài lời em không chịu nghe, vậy tôi lập lại một
lần nữa, chúng ta cùng chung một chỗ."
Mạnh Hạ đầu óc mơ hồ, cô cắn môi, tay nắm chặt lấy then cửa: "Cùng
một chỗ? Từ Dịch Phong, ngược lại anh nói nghe thật nhẹ nhàng." Đã trải
qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ làm sao có thể cùng ở một chỗ.