Chạy được hơn phân nửa chặng đường, rất ngơ ngác nhìn biển báo
giao thông, qua một cái chớp mắt, cô nghiêng đầu sang ngắm nhìn gò má
của hắn, mở miệng nói: "Mục Trạch, chắc là Ất Ất nói với anh."
Mục Trạch lặng yên một hồi lâu, quay sang đưa qua một hộp cơm:
"Có đói bụng không?"
Mạnh Hạ thật sự đói bụng nhưng trong dạ dày vô cùng lo lắng khó
chịu, cô ăn không vô, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm ơn anh." Dừng lại một chút,
ánh mắt của cô tối xuống, khóe môi mấp máy: "Em nghĩ có thể là mình
không thích hợp với nơi này."
Mục Trạch quay đầu lại nhìn cô một cái: "Không thích hợp với nơi
này? Cũng đúng, quán quân của cuộc thi đàn violin thiếu niên thế giới mà
đến Hoa Áo thì xác thực là nhân tài không được trọng dụng, như vậy đi,
Tiểu Hạ, anh viết cho em một lá thư đề cử, ở khoa âm nhạc của Đại học C
vừa vặn thiếu giảng viên."
Mạnh Hạ bất đắc dĩ hô to một tiếng: "Mục Trạch!"
"Tiểu Hạ, em có thể vào Hoa Áo là dựa vào thực lực của chính em.
Em cho rằng là gì? Anh là giới thiệu em vào nhưng mà Hoa Áo chọn nhạc
công tất nhiên cũng có lựa chọn một phần." Mục Trạch vỗ một cái vào tay
lái: "Em là không tin vào chính mình? Hay là bởi vì… hắn?"
Mạnh Hạ ngẩn ra, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Tiểu Hạ…" Mục Trạch cúi đầu gọi cô: "Vừa rồi lúc ở khách sạn, anh
có gọi em mấy lần…"
Mạnh Hạ trong nháy mắt nghiêng người qua hết sức, hai tay nắm chặt
vẫn không thể kiềm chế được run rẩy.