YÊU THƯƠNG - Trang 505

xét: "Mẹ, thế này là thật sao? Nơi này so với nhà của Từ thúc thúc còn
muốn lớn hơn nữa cơ."

Âm thanh non nớt của cô bé trong trẻo vang dội khắp phòng khách.

Mạnh Hạ có chút lúng túng, đưa mắt nhìn nhìn Mạnh Tiêu, anh mím

căng khóe miệng, sắc mặt vẫn là lãnh đạm như cũ. Mạnh Hạ kéo tay Nhạc
Nhạc qua: "Chúng ta đi xem phòng của con nhé."

Chỉ là cô không biết được Mạnh Tiêu phải dùng biết bao khí lực với

giữ vững được nét bình tĩnh. Câu nói kia của Nhạc Nhạc như đã rạch vài
nhát vào trong tim của anh.

"Mạnh đại ca……." Tiêu Ất nhìn thấy ánh mắt thất lạc của anh, cô ấy

cảm thấy đầu lưỡi của mình giống như đã cứng lại mất rồi.

"Chuyện gì?"

Tiêu Ất đã nắm chặt tay lại, thở hắt ra một hơi, ánh mắt có chút vô

định: "Tai nạn xe cộ lần đó, bác sỹ nói tỷ lệ mang thai của Tiểu Hạ về sau
là rất nhỏ. Cậu ấy mặc dù không nói ra nhưng trong lòng lại liên tục khó
chịu vô cùng. Mỗi lần nhìn vào Nhạc Nhạc, trong mắt của cậu ấy sẽ luôn
toát ra những cảm xúc mâu thuẫn nhau."

Tiêu Ất từng chữ từng chữ nói ra rất chậm rãi, rất rõ ràng. Thời tiết

không phải là rất nóng nhưng lưng áo của cô ấy đã dần dần thấm ướt:
"Mạnh đại ca, năm đó đứa bé kia có còn sống được hay không?" Đứa bé đó
đã được 7 tháng, mấy năm nay Tiêu Ất không phải là không có mong đợi gì
về chuyện này, đúng là đôi khi có hy vọng tới.

Mạnh Tiêu bỗng dưng nghiêng mặt qua, sắc mặt âm trầm, khóe môi

mím lại, chỉ thốt ra hai chữ: "Chết rồi." Giọng nói của anh băng lãnh tới
cực điểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.