ngay cả một lần cũng không được nhìn thấy, nó đã liền bị ôm đi. Tôi đã cầu
xin Mạnh Tiêu bao nhiêu lần? Cô hỏi anh ta một chút đi!"
Cô ả hít sâu vào một hơi: "Mạnh Hạ, cô nói xem, ai mới hung ác hả?"
"Nhưng con của cô vẫn luôn sống thật tốt." Trong không gian vắng
lặng lại vang lên tiếng nói mềm mại của cô: "Nhạc Nhạc là con của cô. Con
của tôi trong vụ tai nạn kia đã chết rồi." Mạnh Hạ nghẹn ngào: "Nhạc Nhạc
đã được hơn 5 tuổi rồi, nhưng con của tôi, nó chỉ sống ở trong bụng tôi
chưa được 7 tháng."
Bàn tay của Từ Dịch Phong từ từ buông lỏng, trong mắt hiện đầy tia
máu và ngấn lệ.
Nhan Ngải Ưu như bị sét đánh ngang tai, cả người hốt hoảng, cô ả
kinh hô che miệng lại: "Nhạc Nhạc…. là con của tôi!"
Mạnh Hạ không có nhìn vào cô ta nữa, cô nhẹ nhàng xoay người đón
lấy ánh mắt của Mạnh Tiêu: "Ca, anh có biết em đã mâu thuẫn bao nhiêu
năm không? Anh nếu đã biết rõ chân tướng, vậy vì sao không nói ra, đã
nhiều năm như thế mà em mãi trách lầm ba ba…." Mạnh Hạ dĩ nhiên là
khóc không thành tiếng.
"Tiểu Hạ….." Mạnh Tiêu mặt mày căng thẳng, tay nắm chặt thành
quyền, trầm giọng gọi lên tên cô. Anh có thể không quan tâm đến ánh nhìn
của tất cả mọi người, nhưng riêng mình cô là anh không làm được. Bàn tay
đưa tới, nhưng Mạnh Hạ lại đột nhiên lùi lại, cánh tay của Mạnh Tiêu vắng
vẻ lơ lửng ở giữa không trung, trong mắt của anh chợt lóe lên hụt hẫng rồi
biến mất.
Mạnh Hạ kiên quyết đi về phía cửa, Nhan Ngải Ưu lại hoảng loạn
xông lên: "Tiểu Hạ, tôi muốn gặp Nhạc Nhạc….. nó là con gái của tôi, Tiểu
Hạ…." Ả ta cầm lấy tay của cô, móng tay sắc bén rạch lên cánh tay của
Mạnh Hạ, đau nhói từng hồi.