thuốc lá ở phía trước, vừa muốn đưa tay cầm lấy đã bị Mạnh Tiêu ngăn lại.
Từ bên trong ném cho hắn một gói thuốc lá màu xanh nhạt khác.
Từ Dịch Phong hơi sững sờ, sau đó tự mình châm lửa: "Tiểu Hạ sau
khi trở về, tính tình đã xấu hơn nhiều."
Ánh mắt của Mạnh Tiêu hơi dao động một chút, nhả ra một vòng khói:
"Ngươi cho rằng cô ấy còn có thể giống như trước đây ư? Từ Dịch Phong,
nếu không phải là nhớ tới tình nghĩa năm xưa, ta đã sớm tiêu diệt ngươi!"
Từ Dịch Phong dựa người vào ghế, hắn đã sớm thấy được sát khí
trong mắt của Mạnh Tiêu, chỉ thì thầm nói ra: "Năm đó là lỗi của ta."
"Những chuyện kia chỉ xem là có lỗi thôi sao?" Mạnh Tiêu bóp tắt
điếu thuốc: "Kể từ sau khi cô ấy thích ngươi, ta đều không đành lòng nhìn
thấy dáng vẻ đó của cô ấy, tình cảm của cô ấy ngươi vốn không coi trọng
nên mới có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy như vậy."
Mạnh Tiêu cay đắng nói ra: "Nhan Ngải Ưu bỏ thuốc ngươi, cũng có
trách nhiệm của ta. Ta cho là ngươi sẽ cùng với cô ấy… sau khi ngươi đồng
ý đính hôn với Tiểu Hạ, ta mới đi Vân Nam. Đã cho là ngươi sẽ thật lòng
đợi cô ấy, nhưng mà ngươi đã làm cái gì? Dịch Phong, ngươi chỉ vì cái tự
tôn kiêu ngạo chó má của mình mà liền đối xử với cô ấy như vậy sao?" Tay
của Mạnh Tiêu khẽ run lên, đã nhiều năm như vậy mà mỗi khi anh chỉ cần
nghĩ đến cảnh tượng Mạnh Hạ quỳ xuống trước mặt Từ Dịch Phong kia, là
cả người đều giống như bị người ta xé rách, miệng vết thương âm ỉ đau qua
từng ngày.
Mạnh Tiêu đã rất nhiều năm không có nói nhiều như vậy, anh than nhẹ
một tiếng: "Ngươi cho rằng cô ấy sẽ bỏ thuốc ngươi? Dịch Phong, ngươi
cho tới bây giờ cũng chỉ biết coi thường cô ấy."
Từ Dịch Phong nhắm mắt lại, mệt mỏi ngước đầu lên: "Mạnh Tiêu,
khi ta hiểu ra thì đã quá muộn. Kể từ sau khi cô ấy trở về, ta ngủ cũng đều