YÊU THƯƠNG - Trang 548

Lúc Mạnh Tiêu trở về cũng không có mở đèn lên, chỉ nhẹ nhàng đi

đến một bên. Mạnh Hạ có một thói quen là khi khó chịu sẽ luôn thích một
mình ngây ngốc trong bóng đêm.

"Thân thể của em không tốt, nhanh đi lên nghỉ ngơi đi." Mạnh Tiêu

lúc đó cảm thấy mở miệng thật khó khăn.

Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn về phía anh: "Ca,

em dự định sẽ dọn về chỗ cũ thôi."

Bàn tay của Mạnh Tiêu căng thẳng, trong bóng tối không thấy rõ được

nét mặt của anh. Mạnh Hạ chỉ nghe thấy hô hấp của anh đang dần dần trở
nên dồn dập: "Bởi vì lời nói của Nhan Ngải Ưu!" Câu nói của Mạnh Tiêu
không phải mang theo nghi vấn mà là trực tiếp tường thuật.

Mạnh Hạ quay đầu đi, tránh né tầm mắt nóng rực của anh: "Ca…." Cô

nhẹ nhàng động đậy khóe miệng, lời nói tối nghĩa: "Em không biết, em bây
giờ rất loạn….." Cô lắc đầu, quay mặt đi nơi khác, người anh trai mà cô
yêu thương nhiều năm như vậy, thế mà đối với cô lại tồn tại một phần tình
cảm khác, Mạnh Hạ thật sự rối loạn vô cùng.

Mạnh Tiêu đứng dậy tiến đến, bàn tay vừa chạm vào Mạnh Hạ, cô lại

cả kinh gạt đi, dường như đã xem anh là mãnh thú nguy hiểm đang đe dọa
đến mình.

Khóe mắt Mạnh Tiêu thoáng hiện lên nỗi cô đơn, trong tim vào lúc

này mơ hồ đau nhói, hai tay trong bóng đêm nắm chặt lại, cố gắng trấn
định, anh từ từ đưa tay giữ lấy hai cánh tay của cô, môi mỏng nhẹ động,
từng chữ hữu lực nói ra: "Chúng ta không phải là anh em ruột……."

Đầu óc của Mạnh Hạ đột nhiên thoáng hiện ra một vùng trắng xóa,

bên tai chỉ có tiếng gió ù ù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.