anh khỏi lại, anh còn nợ Tiểu Lãng một lời hứa, muốn dẫn con đi đá banh."
Mạnh Hạ thất thần một chút, chỉ là sau một tích tắc, cô đưa mắt nhìn
thẳng: "Thật xin lỗi, tôi đã hẹn với bên kia, không có cách nào kéo dài thời
hạn." [T^T hức hức….. phũ…]
Nét cười khổ sở của Từ Dịch Phong cũng hoàn toàn tản đi, toàn thân
hắn đều lạnh nhạt. Hắn lúc này đây là hoàn toàn thất bại, mất hết tất cả, một
chút cũng không dư thừa.
Hắn chỉ ngồi ở đó như thế, không nhúc nhích.
Mạnh Hạ nhìn thấy hắn như vậy, trong nháy mắt cảm thấy có chút đau
lòng. Cô sít sao nắm chặt tay, cuối cũng đã vô lực thả lỏng ra.
Cô tin vào lựa chọn của mình, đây là quyết định tốt nhất. Dù cho có
Tiểu Lãng là ràng buộc ở giữa hai người, nhưng bọn họ vẫn là đã xa cách
rất nhiều.
Cô nghĩ tới một vấn đề, rốt cuộc cô và Từ Dịch Phong đã bỏ lỡ cái gì?
Khi cô toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn hờ hững. Khi cô nỗ lực để quên lãng
hắn, hắn lại từng bước, từng bước ép sát. Có lẽ đây chính là thói hư tật xấu
của người đời, khi muốn có được một điều gì đó, hắn mới có thể biết quý
trọng, mới có thể tranh đoạt về.
Cô tin là hắn thích mình, nhưng như vậy thì thế nào. Quá khứ đã
không thể quay về, cô cũng không có dũng khí để cùng hắn tạo ra một khởi
đầu mới.
"Ba ba, cái này là làm như thế này sao?" Tiểu Lãng cầm cái giàn ná
bắn tới cái túi, chỉ là sức lực quá nhỏ nên viên đạn bắn đi không xa.
Từ Dịch Phong nắm lấy tay của con trai, nghiêng người về phía trước:
"Như thế này, con nheo mắt lại nhìn về phía trước, dùng hết sức kéo tay về