"Cô ấy là mẹ của con ta, ta đưa cô ấy trở về thì có gì là không được?"
Từ Dịch Phong vừa rồi ăn một cú sốc của Mạnh Hạ, bây giờ Tiêu Giáp lại
tới kích thích hắn, hắn mới phát hiện ba năm nay mình cùng với con rùa
thật sự không có gì khác biệt.
Người người đều không muốn gặp hắn. [Oah~ bị ruồng bỏ, thương
quá =))]
Tiêu Giáp phải gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Tiêu, anh lúc đó
trầm mặc một chút, mới thấp giọng ừ một tiếng, có nghĩa là không có phản
đối. Tiêu Giáp ân cần nói ra: "Tiểu Hạ, sau khi về đến nhà thì gọi điện thoại
cho anh." Nói xong, ánh mắt có thâm ý nhìn sang Từ Dịch Phong, giọng
nói không nóng không lạnh: "Từ Tổng, phải phiền toái đến ngài."
Từ Dịch Phong hừ lạnh một tiếng, đóng sập cửa xe lại.
*************************
Tiếng cười nói trong lễ mừng không dứt, vang vọng khắp nơi. Mạnh
Tiêu lại trầm mặc đứng ở trong một góc nhỏ, ánh mắt nhàn nhạt ưu thương.
Từ Dịch Phong cũng là có chữ tín, ba năm, thật sự ba năm không có đi gặp
Tiểu Hạ. Anh thở ra một hơi, trong đầu nghĩ đến một khoảng thời gian
trước kia, tựa hồ như có rất nhiều chuyện đã được số mệnh an bài.
"Từ Dịch Phong chết tiệt, chút nữa quay về ta không tìm anh để tính
sổ thì ta liền không mang tên Từ Tiểu Phong." Từ Tiểu Phong là con gái
của chú út nhà Từ Dịch Phong. Cô gái tên Phong với chữ lót Tiểu, năm nay
vừa tròn 20 tuổi. Từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố B, được mọi người ở trong
nhà cưng chiều nên cô nàng thành quen thói, vậy nên, cho tới tận bây giờ
cũng chưa từng bị người ta ghét bỏ giống như đêm nay.
"Ta nguyền rủa xe của anh bị bể bánh, cả đời không tìm được
vợ……." Cô gái càng nói càng thương tâm, trong giọng nói dần dần nghẹn
ngào.