YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 145

Về đến ký túc xá thì đã quá muộn, Cố Hoài Ninh vệ sinh cá nhân qua

loa rồi chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng trằn trọc
mãi mà anh vẫn không ngủ được, phần là vì cuộc diễn tập sắp tới, phần
khác là vì cuộc điện thoại của Lương Hòa khi nãy.

Thuốc để trong ngăn kéo, không biết là cô có để ý đến mà dung không

nữa! Suy nghĩ một hồi, Cố Hoài Ninh nhấc điện thoại gọi cho một người,
vừa gọi xong, ngay sáng sớm hôm sau đã có người đến gọi cửa nhà Lương
Hòa.

Lúc đóc Hạ An Mẫn và Lương Hòa vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn

ngủ ngon lành, tiếc là người ấn chuông lại rất kiên nhẫn, quyết phải lôi cô
ra khỏi chăn cho bằng được. Lương Hòa bực mình tỉnh giấc, khoác trên
mình bộ áo ngủ, xỏ chân vào dép lê rồi lò dò ra mở cửa. Bộ dạng cô khiến
cho Phùng Đam và ông bác sĩ giật bắn cả người, sững sờ một lúc lâu mới
hoàn hồn lại.

“Chị dâu?!” Phùng Đam khẽ gọi.

Lương Hòa thần người một lát, chợt nhận ra bộ dạng khó coi của mình,

vội vã lao về phòng thay quần áo, bỏ mặc Phùng Đam và vị bác sĩ đứng
nhìn nhau trong phòng khách. Khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần,
Lương Hòa mặt đỏ bừng bừng đi từ trong phòng ra: “Mọi người đến rồi
sao?! Vị này là…”, Lương Hòa nhìn ông bác sĩ đầy nghi hoặc.

Phùng Đam giới thiệu: “Đây là bác sĩ Trương Thiệu Chi, là bác sĩ riêng

của lão gia”.

Lương Hòa vội vàng chào hỏi bác sĩ Trương.

“Lão gia nghe nói chị bị bệnh nên vừa sang sớm đã bảo em đón bác sĩ

Trương qua đây khám bệnh cho chị, còn dặn dò không được để chị đi bệnh
viện. Lão gia nói ở đó lắm bệnh tật, không đảm bảo”, Phùng Đam vừa mời
bác sĩ Trương ngồi, vừa giải thích cho Lương Hòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.