YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 17

Lục Thời Vũ tóc ngắn đến mang tai, khoác lên mình bộ quân phục đầy khí
chất. Cô ấy vẫn luôn là một mỹ nhân ở đơn vị này.

“Anh về rồi ư?”, cô ấy mỉm cười chào hỏi anh.

Cố Hoài Ninh gật gật đầu, bóng cao lớn bước về phía toà nhà lớn của

đơn vị.

Lục Thời Vũ mở ô bước theo sau: “Hoài Ninh!”.

Giọng nữ vốn nhỏ nhẹ vang lên trong màn sương mù lại có vẻ đanh

thép, Cố Hoài Ninh khựng lại, quay đầu nhìn Lục Thời Vũ với vẻ mặt khó
hiểu. Trong con mắt của một người đàn ông lạng lùng như anh, con người
Lục Thời Vũ có một dũng khí mạnh mẽ có thể áp đảo, cô ấy cười cười:
“Còn chưa chúc anh tân hôn vui vẻ nữa!”.

Cố Hoài Ninh nhún vai: “Cám ơn!”.

Phòng làm việc mười mấy mét vuông sau hai tuần vắng anh có chút lạnh

lẽo, nhưng vì ngày nào cũng có nhân viên đến quét dọn nên trông vẫn sạch
sẽ, ngăn nắp.

Cố Hoài Ninh ngồi trên ghế sô pha, thở hắt ra một hơi.

Mưa rất to, áo khoác ngoài của anh ướt đẫm, ngay cả áo trong cũng ướt,

mặc trên người thật khó chịu. Cố Hoài Ninh cởi bỏ áo khoác ngoài, vừa lau
tóc vừa bước về phía bàn làm việc. Nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, Cố
Hoài Ninh do dự một hồi, lại bấm số gọi cho Lương Hòa một lần nữa. Lần
này thì đến cả chuông cũng chẳng buồn reo, chỉ nghe thấy một giọng nữ
trong trẻo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Cố Hoài Ninh không ngừng so vai thở dài, cô bé này đang làm gì thế

không biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.