YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 16

này nữa. Đồ ăn trên máy bay chẳng ra làm sao, cả ngày chỉ sống bằng chút
đồ ăn sáng, lúc này bụng anh đang sôi lên ùng ục. Anh bị đau dạ dày, đâu
thể ăn uống không điều độ như vậy!

Triệu Kiền Hòa cười khoái chí, khởi động xe quay về đơn vị. Cố Hoài

Ninh tựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền suốt đường đi. Đi được nửa đường
bỗng nghe thấy Triệu Kiền Hòa nói: “Sáng nay lúc tôi về thấy trong đơn vị
có rất nhiều xe chở toàn sinh viên, chẳng lẽ năm nay sinh viên lại trực tiếp
đến huấn luyện tại đơn vị à?”.

“À ừ, là do phía nhà trường đề nghị”, nếu không phải vì chuyện này thì

hà cớ gì anh phải về sớm hơn dự định cơ chứ! Nhắc đến đó, Cố Hoài Ninh
lại thấy bực mình.

Từ lúc xuống sân bay đến giờ, anh vẫn chưa gọi điện về nhà báo bình

an. Rút điện thoại ra, anh nhìn bàn phím, khẽ cau mày. Suy nghĩ một lúc,
Cố Hoài Ninh bấm số gọi cho Lương Hòa, kết quả, chuông reo mãi mà
chẳng ai nghe máy. Tắt điện thoại, Cố Hoài Ninh đã nghe thấy tiếng cười
không thành ý của Triệu Kiền Hòa: “Không ai nghe máy sao?”.

Thấy ánh mắt sắc lạnh của đồng chí đoàn trưởng, Triệu Kiền Hòa không

dám nhiều lời nữa.

Một lúc sau, xe đã tới Kinh Sơn. Đoàn 302 của Cố Hoài Ninh nằm ở khu

vực đóng quân của sư đoàn T ở ngoại ô phía đông Kinh Sơn. Xe tiến vào
cổng sư đoàn, chầm chậm hướng về cổng lớn của đơn vị. Cố Hoài Ninh
nhấc hành lý xuống xe trước, còn Triệu Kiến Hoà phải lái xe vào khu để xe.
Lúc này, thành phố B vẫn chưa tạnh mưa, Cố Hoài Ninh bước đi, bộ quân
phục bị ngấm nước mưa biến thành màu xanh thẫm. Anh ngẩng đầu lên,
nhìn thấy một bóng người tay cầm ô đang bước về phía mình.

Người đang bước tới là một nữ sĩ quan đoàn 302, Lục Thời Vũ, tốt

nghiệp Học viện Quân sự, hiện là trưởng ban Thông tin liên lạc đoàn 302.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.