YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 277

“Vốn là như vậy mà!” Cô nói: “Em vốn là một người tầm thường, kết

hôn với anh đã không môn đăng hộ đối rồi, giờ thì, anh thấy đấy... “, cô
cười, nụ cười tự giễu.

Cố Hoài Ninh không thích giọng điệu này của cô chút nào. Anh nâng

mặt cô lên, nói giọng nghiêm khắc: “Vì thế giờ em muốn làm tan vỡ mọi
thứ, đúng không?”.

“Đâu có!” Cô lấy lại bình tĩnh, phản bác lại anh.

“Vậy sao em lại tự coi thường mình như vậy?”, anh bất lực hỏi, rồi ôm

cô vào lòng: “Hòa Hòa, nếu bây giờ anh nói, điều đó không quan trọng, em
có tin không?”.

Lương Hòa không phản ứng kịp, hỏi lại một cách khó khăn: “Điều đó

sao lại không quan trọng?”.

“Đó đều là chuyện quá khứ. Em thấy chuyện đó quan trọng là vì mẹ lấy

nó ra để dồn ép em”, nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy thật nực cười: “Thực ra, mấu
chốt của chuyện này không phải là anh có để ý hay không, mà là ở em”.

Lương Hòa ủ rũ, chẳng nói chẳng rằng.

Anh vuốt tóc cô, nói: “Lương Hòa, ba đã qua đời rồi. Chúng ta đừng

phán xét tội lỗi của ông thêm lần nào nữa. Hãy để ông ra đi thanh thản được
không? Em vẫn có thể nghĩ về ông như một người cha tốt, đừng tự giày vò
mình, cũng đừng đem chuyện đó ra giày vò người khác. Nếu nghĩ được như
vậy, chẳng phải mọi chuyện trở nên rất đơn giản sao?”.

Dễ dàng như vậy sao?

Chuyện này khiến cô băn khoăn bao nhiêu, tự mình phủ định nó biết bao

lần, vậy mà sao dưới con mắt Cố Hoài Ninh lại trở nên đơn giản như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.