YÊU TINH - Trang 161

“Gì cơ?”

“Thế thì tại sao? Bảo là Yêu Tinh thì tránh mặt, bảo không phải

cũng tránh mặt. Bảo không nhìn thấy kiếm thì tránh mặt, bảo nhìn thấy cũng
tránh mặt. Chú thật xấu xa. Người lớn đúng là đồ xấu xa! Chỉ biết trốn tránh
là giỏi thôi. Tôi sẽ thổi tắt hết nến chỗ này cho mà xem!”

Eun Tak không làm thế thì Yêu Tinh cũng định đến đây rồi. Eun

Tak không hề hay biết, nhưng để đến gặp cô anh đã phải lấy hết dũng khí
của bản thân. Yêu Tinh vẫn luôn nghĩ mình chỉ đợi đến ngày được chết,
nhưng hóa ra anh lại lưu luyến kiếp sống này nhiều đến vậy. Thời gian càng
dài, lưu luyến càng tăng, chứ tuyệt nhiên không hề giảm đi. Nhìn cậu bé
thiếu niên năm nào giờ trở thành một ông lão già nua, bước lên bậc thang
dẫn đến thiên đường, thêm một cái chết nữa mà anh không thể quên, cảm
giác chân thật chưa từng thấy bỗng bùng lên trong anh. Lúc đó anh nghĩ,
chết đi thì tốt hơn. Kết thúc kiếp sống này, kết thúc cả việc nhìn những
người mình yêu thương lần lượt ra đi. Yêu Tinh khẽ gật đầu, anh phải chấp
nhận cái chết này thôi.

Eun Tak uất ức gào lên. Phía sau cô, những ngọn nến đang tỏa

sáng lấp lánh. Thật nhiều, thật đẹp, thật ấm áp.

“… Cô đẹp thật đấy.”

“Tôi đang nghiêm túc đấy nhé!”

“Tôi cũng thế.”

Anh nói nhẹ nhàng, Eun Tak cũng im lặng. Ánh mắt của hai người

giao nhau. Đôi mắt Yêu Tinh không hiểu sao trông thật buồn. Đôi mắt anh
vốn dĩ luôn buồn như thế sao? Trông thật cô đơn. Dù vậy, lúc này đôi mắt
anh đang buồn… hình như là vì cô, Eun Tak cũng trở nên buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.