YÊU TINH - Trang 160

Thế nhưng trời không chiều lòng người. Thời tiết càng lúc càng u

ám hơn, còn nổi cả giông bão, khiến Eun Tak hết chịu đựng nổi. Cuối cùng,
cô đành tìm đến nhà Yêu Tinh gõ cửa. Rốt cuộc tâm trạng anh xấu đến mức
nào cơ chứ? Vì tâm trạng Yêu Tinh tệ hại như thế nên tâm trạng Eun Tak
cũng chạm đáy theo. “Chú mở cửa đi, tại sao chú lại tránh mặt tôi, thổi nến
gọi chú đến thì tổn thương lòng tự trọng nên tôi không gọi đâu. Nhưng giờ
tôi sẽ thổi nến bắt nạt chú xem sao.” Thế nhưng bên trong căn nhà vẫn im
lìm không một tiếng động. Anh bảo mình đang tìm Cô Dâu, tìm thấy rồi lại
bỏ mặc thế này, rốt cuộc là ý gì?

Ngày tiếp theo,Yêu Tinh vẫn bặt vô âm tín. Cuối cùng, Eun Tak

đành bày một đống nến lên kệ tủ rồi châm lửa. Cô sẽ thổi nến để gọi Yêu
Tinh. Nếu anh biến mất, cô lại tiếp tục gọi, biến mất lại tiếp tục gọi, cứ thế
cho anh biết tay. Eun Tak chu môi, phù, cô thổi tắt nến. Trái tim đang uất ức
đến phát khóc.

Chỉ trong chớp mắt, Yêu Tinh đã đứng trước mặt cô. Cô có thể gọi

anh đến dễ dàng như thế này, bản thân anh cũng có thể, nhưng anh lại không
đến. Gương mặt Yêu Tinh thoáng mỏi mệt. Bộ vest đen rất hợp với anh,
nhưng không hiểu sao trông càng đáng ghét hơn.

“Chú đã ở đâu vậy? Tại sao lại tránh mặt tôi?”

Eun Tak nhìn Yêu Tinh, quyết tâm hỏi cho ra lẽ.

“Cô đã đến nhà tôi à? Không phải tránh mặt mà tôi bận việc.”

“Vì tránh mặt tôi nên chú mới bận còn gì. Nhìn là biết chú đâu có

đi làm. Không lẽ tôi bị như vậy rồi sao?”

Xem ra Eun Tak vô cùng tức tối, cô hít một hơi rồi nói.

“Bị hắt hủi ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.