YÊU TINH - Trang 176

“Thế tôi có năng lực gì? Chú làm được bao nhiêu việc. Cô Dâu

của Yêu Tinh chỉ nhìn thấy mỗi ma quỷ thôi à?”

Cô có năng lực lớn nhất. Cô là sự tồn tại duy nhất có thể rút được

thanh kiếm của Yêu Tinh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô chẳng qua chỉ
như một công cụ để rút thanh kiếm của Yêu Tinh ra mà thôi. Có rất nhiều
điều Eun Tak không hay biết, cũng không ít điều Yêu Tinh không thể nói
cho cô biết. Anh đứng lặng nhìn gương mặt Eun Tak lấp lánh vì dính nước,
rồi lại dời mắt đi chỗ khác. Mỗi khoảnh khắc, cảm giác chua chát lại ngập
tràn trong anh.

Đùa nghịch thỏa thích ở đài phun nước xong, Eun Tak nói với anh:

“Tôi đến chỗ này một lát.” Ở Canada cô làm gì có nơi nào để đi chứ, nhưng
Eun Tak vẫn bảo anh: “Đợi tôi một chút. Chú hãy đọc sách trong lúc chờ đợi
nhé.” Cô lôi từ trong cặp sách ra một tập thơ, đưa cho anh rồi lỉnh đi mất.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp. Yêu Tinh ngồi ở băng ghế gần đài phun
nước, chậm rãi lật từng trang sách của tập thơ. Mỗi trang đều có bút tích của
Eun Tak để lại theo từng câu. Đôi môi Yêu Tinh khẽ nở nụ cười.

Yêu Tinh dừng lại hồi lâu ở bài thơ Vật lý học của tình yêu. Anh

đọc câu đầu tiên rồi dần dần xuống dưới. Đúng lúc đó, anh nghe thấy một
giọng nói hào hứng gọi “chú ơi” từ phía xa. Yêu Tinh dời mắt, nhìn sang
bên đó. Ngay lối băng qua đường, Eun Tak đang hớn hở vẫy tay với anh.
Bóng dáng Eun Tak cứ thoắt ẩn thoắt hiện giữa dòng xe cộ ngược xuôi.

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Eun Tak rảo chân băng qua

đường. Một bước, hai bước. Mỗi lần Eun Tak bước một bước, vạch kẻ
đường màu trắng lại một lần chuyển sang màu đỏ. Eun Tak mở to mắt ngạc
nhiên, nhưng lập tức tiếp tục cất bước. Hệt như một tấm thảm đỏ. Thật
tương xứng với Cô Dâu của Yêu Tinh. Eun Tak đang bước qua khoảnh khắc
tựa như phép màu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.