YÊU TINH - Trang 177

Bài thơ vẫn tiếp tục. Yêu Tinh ngồi lặng tại nơi ấy, không thể dời

mắt khỏi Eun Tak đang tiến lại gần anh. Những câu thơ và bước chân của
Eun Tak như đan chồng lên nhau. Eun Tak nhìn Yêu Tinh. Cô nở nụ cười vô
cùng rạng rỡ.

Cảnh tượng Eun Tak bước lại gần anh thật quá đỗi rực rỡ, hệt như

ánh nắng chính ngọ chói lọi nhất trong ngày. Nét mặt của Yêu Tinh dần
đông cứng lại. Thời gian của anh lặng lẽ trôi rồi ngừng hẳn. Cả thế gian
cũng như dừng lại. Những giọt nước từ đài phun nước chầm chậm ngưng
đọng giữa không trung. Cô bé rạng rỡ đến chói mắt ấy cũng dừng lại theo.
Yêu Tinh thở ra một hơi, và thời gian tiếp tục trôi đi.

Eun Tak vui vẻ chạy đến bên Yêu Tinh, nhìn anh đang lặng người

với đôi mắt ngờ vực.

“Chú ơi?”

Anh không đáp lại. Yêu Tinh chớp mắt nhìn cô, mà lại như không

nhìn vào cô.

“Chú giận rồi sao?”

Eun Tak đang đứng ngay bên anh, nhìn khuôn mặt anh thật gần,

nhưng cô không thể nào hiểu được. Cô chỉ đi đến khách sạn một chút thôi,
sao gương mặt anh lại đáng sợ thế chứ, khiến cô không sao hiểu nổi.

Khoảnh khắc ấy, Yêu Tinh đã quyết tâm tìm đến cái chết. Một lần

nữa. Cái chết anh hằng mong đợi và khao khát, khi nó kề cận anh lại muốn
né tránh, nhưng giờ anh quyết tâm rồi. Trước khi cô bé này càng rạng rỡ
hơn, trước khi cô bé này trở nên quan trọng hơn đối với anh, anh phải ra đi
thôi, Yêu Tinh nghĩ như vậy.

Tôi quyết tâm rồi. Tôi phải biến mất. Để em luôn nở nụ cười xinh

đẹp, tôi phải đưa ra lựa chọn. Lựa chọn kết thúc cuộc sống này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.