YÊU TINH - Trang 233

“Em là cái gì hả? Rốt cuộc em là ai mà cứ gọi tôi như thế. Ồn ào

quá. Tại sao em cứ làm tôi hoang mang? Tại sao em cứ làm tôi bối rối? Em
là cái gì hả? Lúc tôi bảo rút kiếm cho tôi thì cứ rút đi là được. Giá trị của em
là như thế. Em không cần phải bận tâm đến chuyện làm tôi hạnh phúc.”

Yêu Tinh nhìn đôi vai nhỏ bé của Eun Tak từ từ chùng xuống. Anh

chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chớp đôi mắt lạnh lùng của mình. Những
giọt lệ đã đong đầy khóe mi nhưng Eun Tak cố nhịn. Việc anh buông những
lời cay đắng với cô nào phải ngày một ngày hai. Vì vậy nên cô mới trì hoãn
chuyện rút kiếm. Giá trị của cô là người rút kiếm ra cho anh, chỉ thế mà thôi.
Nhưng cũng không đến mức phải tuôn ra những lời như thế này với cô chứ.

“Tôi… Vậy nên tôi mới nói là để tôi rút kiếm cho chú rồi mà? Là

chú không nói gì, cũng không trả lời đấy chứ. Tôi còn nghĩ hay chú đợi đến
lúc tuyết đầu mùa, đó là lời hẹn ban đầu giữa chúng ta còn gì. Thôi được rồi.
Vì chú bất tử nên thời gian còn lại bao nhiêu cũng không cần bận tâm,
nhưng tôi chỉ là con người bình thường thôi, thời gian với tôi là vàng bạc
đấy. Tôi phải chờ đến bao giờ đây? Tôi còn phải đi học thêm, làm thêm nên
rất bận.”

“Ngày mai.”

“Sao không phải là hôm nay? Hôm nay tôi có thời gian mà.”

Eun Tak cắn chặt môi, túm lấy Yêu Tinh. Yêu Tinh nổi giận với

Eun Tak, nhưng chính anh lại là người mệt mỏi. Không phải anh trốn tránh
Eun Tak, chỉ là anh không dám đối mặt. Bộ dạng hèn nhát ấy của bản thân
khiến anh muốn bỏ chạy. Anh sợ cái chết, nhưng không phải vì sợ hãi sự cô
độc, mà vì lo sợ cái viễn cảnh Eun Tak bị bỏ lại một mình sau khi anh ra đi.
Nhưng vì anh hay Eun Tak, việc này càng tiến hành sớm ngày nào thì càng
tốt ngày đó.

“Tôi không thích hôm nay. Ngày mai đi. Hôm nay trời đẹp mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.