YÊU TINH - Trang 344

tục rơi khiến cô chẳng thể nhìn rõ được phía trước. Eun Tak dùng mu bàn
tay qua quýt quệt đi dòng lệ. Cô cắn chặt răng, ép nước mắt không rơi thêm
nữa. Phải tỉnh táo lại rồi nhanh chóng thu dọn hành lý, đi khỏi ngôi nhà này.
Phải tránh xa Yêu Tinh, càng xa càng tốt. Đã từng có lúc cô rất muốn được
gần anh, gần ông chú mà chỉ cần cô vu vơ thổi một ngọn nến cũng sẽ gọi
được anh đến. Để thoát khỏi vận mệnh cùng sự tồn tại ấy, Eun Tak vơ lấy
đồng phục, quần áo, sách, những đồ dùng cần thiết nhét vào ba lô. Tiếng
khóa kéo của cái ba lô chật cứng như muốn chống lại ý chí của cô.

“Xem ra nơi này cũng không phải nhà mình. Kiếp này mình không

có nhà rồi.”

Nước mắt lại sắp sửa trào ra, Eun Tak cố gắng điều chỉnh hơi thở.

Cuộc đời cô lúc nào cũng chỉ có một thân một mình. Ở cùng với ai đó trong
vài tháng cũng chẳng có nhiều khác biệt cho lắm. Cô đã quen với việc cô
độc một mình rồi nên là dừng ở đây thôi.

Dù nghĩ vậy, nhưng khi đến gặp Sunny xin thôi việc ở cửa hàng,

nước mắt cô lại lần nữa tuôn trào ào ào như thác lũ. Khung cảnh bên ngoài
cửa hàng thật ảm đạm. Mây đen khổng lồ kéo đến đầy trời, mưa rơi như trút
nước.

Chuyện Eun Tak thình lình tìm đến trong một đêm như vậy rồi bảo

xin nghỉ việc dù có hơi khó xử, nhưng Sunny trước giờ vẫn luôn đánh giá
cao một Eun Tak mạnh mẽ nên chỉ cảm thấy tiếc nuối. Thế nhưng nỗi buồn
cũng chỉ trong một chốc. Từ ngày phỏng vấn đầu tiên, Eun Tak đã là cô bé
mang trong mình nhiều ẩn tình. Sunny thầm nghĩ lần này hẳn phải có
chuyện gì đó mới khiến cô bé khóc đến thế này, cô thấy thương cho Eun
Tak. Sunny liếc qua bộ dạng ăn mặc xộc xệch của Eun Tak rồi khẽ chậc
lưỡi, có chút phẫn nộ với những thứ đã khiến Eun Tak phải khổ sở.

“Sao vậy? Chuyện đàn ông à? Em chia tay với thằng cha đó rồi

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.