YÊU TINH - Trang 357

lúc làm việc, cô bận tối tăm mặt mũi nên không có thời gian rảnh để buồn bã
hay nổi giận. Thật là tốt.

Tivi được đặt ở một bên phòng nghỉ có phát tin tức về sự biến đổi

khí hậu khác thường trong mấy ngày liên tiếp gần đây. Chắc chắn sự kì quái
này là do Yêu Tinh mà ra. Hình như chú ấy đang khổ sở, đang buồn, đang
nổi giận. Mỗi lần có tin tức, tâm trạng cô lại chùng xuống. Trái tim cô đông
cứng lại, tựa như khi bước chân lên một cánh đồng tuyết phủ lạnh lẽo.

Hết giờ làm việc, mỗi con đường quay trở về nơi Eun Tak ở đều

phải bước chân lên nền tuyết. Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ vẫn quấn xung
quanh cổ Eun Tak. Nó là món quà của mẹ, sau đó vì Yêu Tinh quàng nó cho
cô nên cô cũng coi như nó là món quà của anh. Chiếc khăn rất ấm áp. Thế
nhưng dù đang quàng khăn, Eun Tak vẫn cảm thấy lạnh. Dấu chân nhỏ bé
của Eun Tak in hằn trên nền tuyết trắng. Tất cả đều là những kí ức cô đã có
cùng Yêu Tinh. Cô đã quyết tâm rút kiếm ra cho anh vào ngày tuyết đầu
mùa rơi. Ngày định rút kiếm ra Yêu Tinh đã hóa cho những bông tuyết rơi
xuống. Dẫu là mưa rơi hay tuyết phủ thì đều không thể nào tránh được, tất
cả đều là Yêu Tinh. Eun Tak lại một lần nữa trào dâng tức giận.

“A, bực cả mình. Tuyết rơi nhiều quá”.

Cơn gió thổi qua, những bông tuyết rơi rụng lả tả. Trong khung

cảnh ấy, vành mắt Eun Tak lại nóng lên, cô cắn chặt môi. Một bóng người
xuất hiện, tiến lại gần Eun Tak đang đứng một mình. Dấu chân to lớn in lên
nền tuyết. Là Yêu Tinh mà Eun Tak đã trốn tránh, dẫu biết rằng một lúc nào
đó sẽ lại chạm mặt nhau như thế này.

Yêu Tinh từ từ bước về phía Eun Tak mà anh đã nhớ nhung

nhường ấy, thế nhưng anh chỉ đến gần cô rồi đứng lại. Hai người vẫn giữ
nguyên khoảng cách, ánh mắt lẳng lặng giao nhau.

“Về nhà thôi. Em không thể ở một mình như thế này được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.