YÊU TINH - Trang 358

Âm thanh trong giọng nói của Yêu Tinh như vỡ vụn, nghe thật đau

lòng. Eun Tak cố ra vẻ lạnh lùng.

“Tôi không có nhà. Nơi tôi đã nghĩ là nhà, hóa ra không phải nhà

của tôi. Chẳng qua chỉ coi tôi như một công cụ, muốn tôi ở gần họ mà thôi.
Người thì vì tiền bảo hiểm, người thì vì muốn chết”.

Anh muốn nói “Không phải thế đâu”, nhưng lần đầu tiên những

lời Eun Tak vừa nói ra ấy lại đúng. Anh đã chờ đợi một thời gian rất dài.
Anh muốn kết thúc cuộc đời dài đằng đẵng này, nên mới tha thiết đi tìm Cô
Dâu.

“Bây giờ thì tôi biết hết rồi. Tôi chỉ là công cụ kết thúc cuộc đời

bất tử của Yêu Tinh thôi đúng không?”

Nhìn đăm đăm một Eun Tak mang đôi mắt ngập đầy nước, đang

ấm ức nhìn lên anh, lòng Yêu Tinh đau nhói. Cơn gió lạnh luồn qua đôi má
Eun Tak. Nụ cười của cô bé dưới những bông tuyết rơi tựa như ngọn nến giờ
đây tắt lịm, tất cả là tại anh. Dù có là lỗi của Thần đi nữa, nhưng anh là thần
hộ mệnh của cô bé này, thế nên nếu nụ cười của cô bé biến mất, thì tất cả
đều là lỗi của anh.

“Tôi đã lỡ mất cơ hội để nói với em, may là tôi đã bỏ lỡ cơ hội.

Nếu có khả năng thì cho đến tận lúc chết, tôi thật sự sẽ bỏ lỡ tất cả các cơ
hội. Thế nhưng như vậy không thể được. Thanh kiếm này đã nhuốm máu
của hàng ngàn con người, sức nặng của mỗi sinh mạng đó tôi không được
phép phán đoán. Thế nên em phải đối diện với vai trò là công cụ của mình.
Rút thanh kiếm này ra đi. Tôi xin em đấy”.

Cho đến cuối cùng anh vẫn ôm tất cả lỗi lầm về mình và phải ra

đi. Vì tuổi hai mươi tươi đẹp, tuổi ba mươi rạng ngời hạnh phúc của cô, vì
tất cả những cuộc đời ấy. Lời bày tỏ suýt nữa là lời bày tỏ ấm áp hơn bất kì
thứ ngọt ngào nào rốt cuộc lại trở thành lời bày tỏ lạnh lẽo nhất trên đời.
Nhìn khuôn mặt vô cảm của Yêu Tinh, Eun Tak cắn chặt răng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.