“Em đấy.”
Sunny phì cười. Đại huynh của cô đối với Eun Tak xem ra là một
kỳ tích vừa kỳ lạ mà cũng thật đẹp đẽ rồi.
“Được rồi. Thế Thần Chết thì sao? Bởi vì đã là con người, ai cũng
một lần phải chết à?”
“Bởi vì có cái chết... nên cuộc sống mới càng đẹp rực rỡ.”
Sunny còn đang khen cô “Em nói nghe hay thật đấy” thì phía sau
cửa kính, bóng hình Park Joong Heon xuất hiện. Làn khói đen tỏa ra, Eun
Tak theo bản năng cảm nhận được nỗi sợ hãi, cô sững người. Vì Sunny
không nhìn thấy hắn nên cô không được biểu lộ cảm xúc. Eun Tak cố điều
chỉnh nét mặt. Thấy Eun Tak bỗng dưng trông ra bên ngoài và cứng đơ
người lại, Sunny cũng quay ra sau nhìn. Vẫn là phong cảnh ngày nào cũng
nhìn thấy mà.
“Lâu rồi mới gặp lại ngươi. Muội muội của võ tướng thấp hèn,
Hoàng hậu của gia tộc võ thần thấp kém.”
Park Joong Heon cười một nụ cười lạnh lẽo rồi đi vào trong cửa
hàng, nhìn Sunny nói. Thế nhưng Sunny không thể nghe thấy giọng nói của
hắn. Eun Tak nhanh chóng kéo Sunny ra phía sau mình.
Sunny đứng sau lưng Eun Tak không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
mắt cô mở to nhìn dáo dác xung quanh. Cô chỉ cảm nhận được bầu không
khí xung quanh Eun Tak có gì đó khác thường. Trong mắt Sunny, Eun Tak
chỉ đang trừng trừng nhìn vào hư không, thật ra cô đang mạnh mẽ đương
đầu với Park Joong Heon.
“Ngươi tránh ra một bên đi, vẫn chưa đến lượt ngươi đâu. Ngươi
sẽ theo sau con tiện tì đó.”