Eun Tak ghét mưa. Từ lúc còn là học sinh, vì dì và hai đứa em họ
không chia cho cô một cái ô nên cô rất buồn. Rồi từ một ngày nào đó, những
giọt mưa như thể rơi vào vết thương chưa kịp lên da non của cô, bỏng rát và
u buồn. Sự trống rỗng không rõ nguyên nhân đang ăn sâu vào cuộc sống của
Eun Tak.
Eun Tak mân mê sợi dây chuyền đang đeo ở cổ, nó giúp xoa dịu
cõi lòng cô. Chẳng biết từ lúc nào sợi dây chuyền này đã đeo trên cổ cô. Nó
có ý nghĩa gì nhỉ? Hay nó là di vật mà mẹ cô để lại? Eun Tak không thể nhớ
rõ. Nhưng mỗi khi nỗi bất an ùa tới, đưa tay lên chạm vào nó cũng làm cô
thấy đỡ hơn phần nào.
Eun Tak khẽ trút một hơi dài, rồi tới cửa hàng của Sunny. Câu nói
“Chào mừng quý khách” của Sunny lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy sức
sống như thế. Sunny là người sống ở căn phòng trọ phía dưới ngôi nhà Eun
Tak thuê vào năm hai mươi tư tuổi. Sunny mở một quán gà rán gần đó, thỉnh
thoảng Eun Tak lại ghé qua, lâu dần họ trở nên thân nhau. Từ lần gặp nhau
đầu tiên, cô đã thấy ở Sunny sự thân thuộc cứ như thể một người chị gái
thân thiết.
Để an ủi Eun Tak trông có vẻ kiệt sức, Sunny mang đĩa gà rán mà
Eun Tak vừa gọi ra. Eun Tak tự biết lôi rượu ra uống. Vừa mới uống được
một ly thì có một vị khách nữa bước vào. Người bạn duy nhất của Eun Tak,
lớp trưởng cấp ba khi đó, bây giờ cô ấy đã trở thành “luật sư Kim”. Cứ hôm
nào trời đổ mưa thì bọn họ lại tự nhiên tụ tập ở quán gà rán như chuyện
thường ngày vậy. Bởi vì mỗi khi trời mưa họ đều biết Eun Tak sẽ cảm thấy
rất khổ sở.
Lớp trưởng đến ngồi vào chỗ đối diện Eun Tak, vui vẻ bảo sẽ giới
thiệu bạn trai cho cô. Cô ấy thấy thương cho cô gái vừa cô đơn lại vẫn một
thân một mình như Eun Tak. Sunny cũng nói chen vào.