YÊU TINH - Trang 530

kẹt ở cổ họng anh ta. Thần Chết trông theo Sunny, cô chào anh ta trước khi
quay người bước đi, và rồi những dòng nước mắt cố kìm giữ tuôn ra như
suối. Họ lại một lần nữa chia tay. Sự chờ đợi suốt chín năm ròng, giờ đã kết
thúc. Nếu anh ta chờ đợi thêm chín năm nữa, liệu họ có thể gặp lại nhau hay
không? Thần Chết thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Sunny.

Tiếng gót giày đang mạnh mẽ dần dần trở nên yếu đi. Sunny bước

được vài bước thì không thể đi tiếp nữa, cô dừng lại. Nỗi đau đớn dâng trào
dù cô muốn nhìn gương mặt của Thần Chết lâu hơn nữa, nhưng nếu vậy, e là
cô sẽ bật khóc nức nở mất thôi.

“Tôi cũng rất vui được gặp anh. Anh Kim Woo Bin.”

Giọng nói thật nhỏ của Sunny nghẹn ngào đầy buồn bã.

***

Ngày mà Yêu Tinh trở về với hư vô, vào cái đêm của chín năm về

trước, khi toàn bộ ký ức bị rửa trôi, Sunny không liên lạc được với Eun Tak,
cô bé ấy chưa từng bỏ làm thêm mà không nói một lời với cô như thế này.
Hôm ấy là một ngày mưa rơi tầm tã. Sunny đi ra phía sau cửa hàng để vứt
rác thì trông thấy cậu bé mà Eun Tak thi thoảng vẫn nói chuyện cùng đang
run lẩy bẩy trong cơn mưa lạnh. Cô bèn dắt cậu nhóc ấy vào bên trong cửa
hàng. Sunny trùm chăn lên cậu bé toàn thân ướt đẫm nước mưa rồi đưa cho
cậu một ly trà ấm.

Nhìn cậu bé run rẩy trong làn mưa lạnh giá chờ bà, Sunny lại thấy

tội nghiệp cho người bà vì cuộc sống mưu sinh mà đang phải rét run trong
giá lạnh. Cái kẻ gọi là Thần gì ấy thật đáng ghét, chẳng có lòng bao dung gì
cả, làm cho biết bao con người phải chịu khổ sở. Sunny không che giấu
những lời trong lòng, liên tục tuôn ra những lời than phiền về Thần với cậu
bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.