YÊU TINH - Trang 67

“Tôi không làm thần hộ mệnh của cô đâu.”

“Mẹ tôi có lần từng nói thế này: “Mỗi người khi sinh ra đều có

một cuốn từ điển cho riêng mình.” Nhưng mà cuốn từ điển của tôi ấy, dù có
lật tung lên cũng sẽ chẳng thấy mặt mũi mấy từ như hạnh phúc hay may mắn
đâu cả. Chú hiểu ý tôi không?”

Yêu Tinh nhìn Eun Tak với cảm giác nặng nề. Cô bé vừa buồn bã

đến mức bật khóc lúc nãy, giờ đang giương đôi mắt trong veo, tha thiết nhìn
anh. Ánh nhìn ấy của cô khiến anh nghĩ mình đã sai ở đâu đó. Thế nhưng cô
bé đã nhìn thấy anh rồi. Sau bao nhiêu lâu, hôm nay anh lại là một yêu tinh
dễ mủi lòng.

“Ý tôi là chú có thể cho tôi vay cỡ năm triệu...”

“Không được. Cô sẽ sớm nói lời chào tạm biệt với nhà dì. Suốt

một thời gian dài sẽ không gặp lại nhau đâu. Nhớ làm việc chăm chỉ ở cửa
hàng gà rán. Cô sẽ đậu phỏng vấn xin việc thôi.”

Được rồi, chỉ thế này thôi. Yêu Tinh tự nói rồi tự gật gù vẻ như đã

lĩnh hội được điều gì đó, trước khi biến mất trong ngọn lửa màu xanh. Chỉ
chớp mắt đã không thấy anh đâu nữa.

“Á!... Thế còn bạn trai thì sao?”

Eun Tak muộn màng cất tiếng nói vào khoảng không. Trên con đê

chỉ có một mình cô đứng đó, bỗng dưng cảm thấy có chút cô đơn. Eun Tak
đã cô đơn từ rất lâu rồi. Thế nhưng biết đâu một vị thần hộ mệnh sẽ đến bên
cô. Không, rõ ràng là thần hộ mệnh của cô mà. Được vậy thì tốt biết bao, dù
có phải một mình thui thủi cũng không sao. Bàn tay Eun Tak vẫn đang nắm
lấy bó hoa kiều mạch. Hai chữ “người yêu” cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Eun Tak đứng chôn chân ở đó một lúc lâu. Bờ biển lặng sóng như thể đang
nấn ná ở bên cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.