“Con đó, đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân, thả lỏng công việc một
chút, chờ Nguyệt Phong đưa ra thị trường rồi con qua đây chơi đi, đừng để
tâm tới chuyện vụn vặt nhiều nữa.” Bà nói, “Con xem anh con đi, cứ vô tư
thoải mái làm theo ý mình, thế là kết quả kiểm tra lần trước cho thấy thể
xác và tinh thần đều khỏe mạnh.”
“Con thấy mẹ nói vậy như đang châm chọc anh hai ấy.” Thời Mẫn
cười, xoay xoay cây bút trong tay, cuối cùng cô dừng lại, nói với mẹ ở bên
kia điện thoại: “Con đang để ý một người, vẻ ngoài lẫn tính cách con đều
thích, trước mắt đang trong giai đoạn làm quen yêu đương.”
Mẹ Thời lập tức khẩn trương: “Ai?”
“‘Nói mẹ cũng không biết.” Thời Mẫn duỗi lưng, nhìn trần nhà mỉm
cười, “Là một người làm việc tự do, mở phòng vẽ tranh.”
“Làm mẹ sợ muốn chết.” Bà nói, “Không phải nghệ sĩ là tốt rồi. Có
đôi khi, mẹ thực sợ con giống anh con…”
Thời Mẫn bất đắc dĩ: “Người bình thường.”
“Con phải nhớ kĩ, biết người biết mặt không biết lòng, có là người
bình thường cũng phải đề cao cảnh giác, cho dù chỉ mới làm quen thôi cũng
vậy, không được chân thành giao cả trái tim mình ra hiểu chưa, con chớ có
lơ là, cá nhân con có rất nhiều thứ khiến người ta sinh mưu đồ lắm, anh trai
con là bài học rõ ràng đó, con cần phải…”
“Con cúp máy đây.” Thời Mẫn trực tiếp cúp điện thoại.
Không lâu sau, chuông điện thoại phòng khách dưới lầu vang lên,
Thời Mẫn nhíu mày, thở dài bó tay.
Thời Sở nghe điện thoại, mẹ anh truy hỏi: “Em con có bạn trai, con có
biết không! Con đã điều tra chưa? Mau nói cho mẹ, là ai? Người như thế