YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 128

“Hôm nay không bận.” Thời Mẫn nói, “Tới xem anh, chị Minh Kính.”

Lạc Minh Kính cầm dao cười, anh cúi đầu nhìn ngực mình, hỏi Thời

Mẫn: “‘Thấy sao?”

“Anh rất giống…” Thời Mẫn nghiêng đầu nghiêm túc đánh giá anh,

chạm chạp nói: “Người mẫu, có chút giống người mẫu quốc tế, khó phân
biệt nam nữ nhưng rất đẹp… Anh gần như là giá áo tự nhiên vậy, kiểu dáng
trang phục này cũng được.”

“Trong kỳ cục không?

“Không, vô cùng thích hợp.”

“Đẹp sao?”

“Đẹp.”

Lạc Minh Kính cười: “Vậy thì được.”

Nước dùng nêm tốt, cắt rau, chờ chuẩn bị xong hết anh mới để dao

xuống ra ngoài hỏi Thời Mẫn: “Em cầm gì vậy?”

Thời Mẫn ngồi trên sofa dài, một tay gác lên lưng sofa, chiếc hộp đăt

trên bàn thấp Lạc Minh Kính mới mua thêm, cô rũ mắt nói: “Mở ra nhìn
xem.”

Lạc Minh Kính nửa quỳ xuống, mở dây lụa hồng nhạt ra, hỏi cô:

“Không phải tặng anh chứ?”

Thời Mẫn vuốt cằm: “Chính xác.”

“Còn dùng dây lụa hồng nhạt cột lại…” Lạc Minh Kính che mặt cười

nhẹ, “Được rồi, hồng nhạt thì hồng nhạt vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.