YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 147

Thời Sở đứng ngoài cửa cười to: “Mẫn Mẫn à, em xong đời rồi, mẹ

bảo trái tim bà suýt bị em dọa thành bệnh rồi.”

Bên kia cánh cửa, Thời Mẫn nổi giận hiếm thấy: “Anh không nói với

mẹ rằng đó là đàn ông à? Thời Sở rõ ràng anh cố ý.”

Thời Sở mỉm cười thâm thúy: “Em không nói cho anh biết em đi ăn

cơm với ai, anh cũng chỉ nhìn clip, mờ quá nên anh không nhìn ra là nam
hay nữ.”

“Ba nói phải dạy dỗ em một trận.” Thời Sở cười tới mức phải đứng

bật dậy, anh vỗ lên cửa, “Ai nha, thật quá khó tin, cuối cùng cũng tới ngày
trụ cột tương lai nhà họ Thời bị mắng, anh thật vui quá hahaha.”

Giữa trưa, phòng tranh Chính Trực vẫn đang khóa cửa, bên trong sáng

đèn nhưng gọi điện thì Lạc Minh Kính không nghe máy.

Thời Mẫn tháo kính mát, đứng bên ngoài xuyên qua kẻ hở rèm cửa

nhìn vào trong, thấy phần đuôi sofa lộ ra một phần chân, hình như Lạc
Minh Kính nằm úp mặt dưới sofa.

“Lạc Minh Kính.” Thời Mẫn đập cửa, “Lạc Minh Kính, mở cửa.”

Sofa động đậy, Lạc Minh Kính nâng người lên, mũ áo ngủ rũ xuống lộ

ra khuôn mặt anh.

Hai mắt Lạc Minh Kính buồn ngủ mơ màng ngơ ngác nhìn ra cửa, chờ

Thời Mẫn gọi tên anh lần nữa, lúc này anh mới phản ứng kịp, ôm hai vành
mắt đen lắc lư ra mở cửa cho cô, nhìn như bé tang thi vậy.

Mở cửa, anh khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?” Lại chậm chạp cười, nhẹ

giọng tự nói: “Mở cửa mau, mở cửa nào, tôi biết cậu ở nhà, đừng trốn ở bên
trong không lên tiếng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.