YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 149

Thời Mẫn không hiểu về thiết kế trang phục lắm, mặc dù vậy một

người thường như cô cũng nhìn ra được phong cách cá nhân riêng biệt
mãnh liệt tỏa ra từ bản vẽ này.

Giống như anh, cũng giống như những bức vẽ khác trong phòng tranh

này, dù tùy ý nhưng lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng yêu. Từ
những đường cong nét vẽ lưu loát và dịu dàng mà có thể nhìn ra tình cảm
dâng trào cùng khí thế kiêu ngạo một bước tới trời và tài văn chương không
thể che dấu của nhà thiết kế.

Vì thế, Thời Mẫn cho ra đánh giá cao nhất: “Rất giống anh.”

Lạc Minh Kính thả lỏng vài phần, nhắm mắt lại và nhanh chóng ngủ

thiếp đi.

Thời Mẫn ngồi dưới đất lật từng bản vẽ của anh, một bàn tay vuốt tóc

anh như đang vuốt ve chú mèo con, chờ khi xem xong cô nhẹ giọng nói:
“Những bản thiết kế này anh sẽ giao cho ai? Hợp tác hay tự mình tạo
thương hiệu?”

Lạc Minh Kính ấp úng cười, anh ngập ngừng.

Anh nói: “Tạo thương hiệu… phải có tiền, có bộ phận kế hoạch trang

phục trong nước… phải có danh tiếng, có đoàn đội… của thương hiệu mình
tạo ra, còn nhiều cái khác, hợp tác phải nhiều.”

“Anh muốn tạo thương hiệu riêng ư?”

“Làm nhà thiết kế… Ai không muốn.” Lạc Minh Kính xoay người, nỗ

lực mở mắt nhìn Thời Mẫn, “Bệ phóng ngày trước đã sập rồi… Muốn bắt
đầu lại rất khó, anh thua không nổi nữa…”

“Bởi vì tiền bạc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.