YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 164

Còn ba Thời Mẫn, trong lúc hai mẹ con đang giằng co, ông im lặng

nhẹ nhàng bước vào trong như một chú mèo, xốc màn lên.

Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau, Lạc Minh Kính đứng lên,

có chút căng thẳng.

Trước phòng tranh, mẹ Thời tỏ vẻ trái tim bà đã chịu kích thích quá

lớn, chỉ vào Thời Mẫn: “Mẹ với ba con! Trước nay chưa từng nghĩ đến
phương diện này, được… con không thích người mẹ giới thiệu cũng không
sao, chúng ta đều có lựa chọn riêng trong cuộc sống vậy nên mẹ đều có thể
hiểu, con học tập hành xử khác người cũng được, con coi trọng sự nghiệp,
hiếu thắng hơn người, mẹ có thể lý giải… Nhưng mà mẹ tuyệt đối không
ngờ, oa!”

Mẹ Thời bật hình thức trình diễn kịch nói khoa trương, ôm tim há

miệng, sẵn sàng để khóc lớn: “Con muốn yêu con gái! Bạn gái? Vì sao con
không nói với mẹ? Vì sao? Lúc mẹ thấy tin tức, hai mắt đều đen, thiếu chút
nữa ngất xỉu… Con tháo kính mát xuống, Thời Mẫn, con lấy kính mát
xuống, nhìn vào mắt mẹ đi, nhìn vào mắt mẹ! Con nhẫn tâm đối xử với bà
mẹ già của mình như vậy sao?”

“Trương nữ sĩ.” Ba thời quay đầu kêu lên, “Không cần diễn nữa, là

một cậu trai.”

Người ba này có vẻ ngoài tương tự Thời Sở nhưng khí chất lại vô

cùng tươi trẻ, ông quay qua nhẹ giọng nói với Lạc Minh Kính: “Cháu ra
ngoài đi, cô bình tĩnh rồi.”

“…” Nhất thời Lạc Minh Kính không biết nên nói gì, anh vẫn chưa

giải thích tại sao mình lại ở trong phòng nhưng nhìn kiểu này thì có vẻ anh
không cần giải thích nữa. Ba Thời quả là người ba hiểu rất rõ bà xã và con
gái mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.