YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 262

Hôm qua, trợ lý Tiểu Bì của Thời Mẫn đã đến Hải thị, nếu mọi việc

tiến triển thuận lợi, cô sẽ nhanh chóng biết được lý do anh thôi học.

Thật ra, trong lòng cô đã sớm đoán được đôi chút, chỉ là vẫn chưa

chắc chắn toàn bộ.

Chuyển phát nhanh đến, Lạc Minh Kính đặt đèn màu và chữ Phúc dán

mừng năm mới, anh giao việc này cho Thời Mẫn làm.

Khi treo đèn màu lên biển hiệu phòng vẽ tranh Thời Mẫn bỗng thấy an

tâm rất nhiều, cô không phải kẻ ngốc, cũng chưa từng nhìn nhầm người.

Trước mắt, là bốn chữ cực lớn, phòng tranh Chính Trực.

Thời Mẫn cười cười, khiêng thang vào phòng vẽ, im lặng đi vào

phòng bếp như con mèo, ôm eo Lạc Minh Kính, chôn mặt vào áo lông cừu
màu nâu nhạt của anh, thấp giọng nói: “Lạc Minh Kính, mùa đông sắp qua
rồi, mùa xuân còn xa sao?”

Lạc Minh Kính tự nhiên nói tiếp: “Tiếng lòng anh giống như bụi đất

và đốm lửa nhỏ, đánh thức tỉnh đất mẹ đang ngủ say…”

Cả hai đều không nói đúng câu thơ gốc, song chúng vẫn có thể nối lại

thành thơ.

Thời Mẫn ôm anh, nói: “Thật tốt.”

“Bạn tặng tôi đôi chim ngọc trai.” Quả nhiên tâm trạng Lạc Minh

Kính rất sảng khoái, vừa gói hoành thánh, vừa tiếp tục nói: “Niêm tin,
thường tạo nên cảnh giới tốt đẹp.”

Thời Mẫn buông tay, cười anh: “Là Phùng Ký Tài à?”

“Ai?” Lạc Minh Kính vui mừng nói, “Vậy mà em cũng hiểu anh đang

nói gì! Tổng giám đốc Thời chị thật giỏi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.