YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 289

Thời Mẫn đặt máy tính xuống, thở dài: “Thật không đáng yêu mà.”

Thời Mẫn giao máy tính cho luật sư xong thì từ từ lái xe về phòng

tranh, trên đường về, cô bỗng dừng xe lại, hạ cửa kính xe, nhìn bồn hoa
cách đó không xa, khẽ cười: “Vận may của mình thật tốt.”

Qủa nhiên, lúc quay về phòng vẽ Lạc Minh Kính còn muốn chiến

tranh lạnh với cô, Thời Mẫn nói: “Đừng giận, em xin lỗi.”

“Không nhận.” Lạc Minh Kính nói, “Em ấy gọi điện khóc với anh, em

nói chuyện khó nghe vậy…”

“Không nói khó nghe thì sao nó thành người lớn được.” Thời Mẫn ôm

eo Lạc Minh Kính, “Làm sao mới có thể khiến anh vui hơn đây?”

“Khỏi nghĩ, không có.” Lạc Minh Kính trả lời không đủ kiên định.

“Thật vậy?” Thời Mẫn buông tay ra, quay đầu đi.

Lạc Minh Kính ngẩn người, vội vàng theo ra thì thấy Thời Mẫn ôm

một hộp giấy tới: “Đừng cuống, em không đi đâu, em mang cả tấm lòng
đến cho anh đây này, mở ra nhìn xem?”

Lạc Minh Kính nói: “Tặng cái gì cũng không có tác dụng, không phải

anh phản đối việc em nói lý với nó nhưng em không thể nói trắng ra như
vậy, từ nhỏ con bé đã sống trong sự cẩn thận dè dặt, trái tim nó rất yếu ớt dễ
vỡ, em…”

Nói một hồi Lạc Minh Kính không nói thêm được gì nữa, tổng giám

đốc mới mở hộp, đặt một con mèo mềm mại vào lòng anh.

“Có muốn không?”

Hai tay ôm con mèo trắng đen đang liên tục kêu meo meo, rốt cuộc

anh đã không thể nói thành lời nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.