YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 288

Hứa Thiến Thiến sững sờ thật lâu.

“Hứa Thiến Thiến, em thực không ý thức được sao?” Thời Mẫn nói,

“Trong mắt chị, em như một đứa cầm dao trong tay, đâm vào anh trai mình
sau đó lại dùng cách điều trị tốt nhất cho anh ấy, tự tay băng bó, kéo anh ấy
hỏi có thể tha thứ cho tội lỗi của em không rồi nói em không giống những
người thương tổn anh. Có gì khác nhau đâu, cô gái nhỏ? Em nói chị nghe
xem?”

Hứa Thiến Thiến chảy nước mắt nói: “Chị biết gì chứ! Chị dựa vào

đâu…” Dựa vào đâu nói tôi như vậy?

Nhưng chính cô tự biết, lúc Thời Mẫn nói những lời này, trong lòng cô

như có tiếng nói, cười cô vặn vẹo: “Chính là mày đó Hứa Thiến Thiến, đấy
chính là mày, chị ấy nói đúng!”

“Bồi thường thiệt hại là chuyện em phải làm.” Thời Mẫn nói, “Ngoại

trừ bồi thường ra chị còn cần em phải dùng thành ý để xin lỗi, sau đó…. em
suy nghĩ cho kỹ, không cần nghĩ cho chị, chính em tự nghĩ xem, bao năm
nay em có phải là con sâu hút máu bám lên người anh em không.”

Hứa Thiến Thiến lau nước mắt, vung tay, đập cửa xe: “Mở cửa, để tôi

ra ngoài!”

Thời Mẫn nhắm mắt, mở khóa cửa xe, cô nhìn phía trước, thấp giọng

nói: “Tan học, học sinh kém.”

Hứa Thiến Thiến vội vã chạy đi nhưng không lâu sau, cô quay lại ném

máy tính cho Thời Mẫn, cắn răng: “Đừng tưởng rằng chị là người yêu của
anh tôi thì có tư cách giáo dục tôi, chị là thứ gì chứ, chị chỉ là người ngoài
mà thôi, bớt huênh hoang đi!”

Nói xong, cô bé xụ mặt, chạy chậm đi, Thời Mẫn ngồi trong xe nhìn

cô, cô bé vừa chạy vừa đưa tay chùi nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.