YÊU VÀ HẬN - Trang 357

nó lên quá đầu như thể muốn đập vỡ nó, nhìn sự co rúm rất khó nhận thấy
của Mortimer và tung cây đàn cho người cận vệ phía sau hắn. Một nắm tay
túm lấy áo chẽn của Mortimer, đẩy người đàn ông mảnh dẻ ấy lùi lại cho
đến khi anh ta tông sầm vào tường. Đôi chân của anh ta co rúm một cách
vô dụng.

“Đồ ngốc nhà ngươi! Ngươi không lưu ý đến lời cảnh cáo của ta vào lần
đầu tiên ta nghe lời lẽ tục tĩu của bản ballard qua miệng ngươi sao?”

Nỗ lực để nhún vai của Mortimer trông như thể nó sẽ bẻ gẫy cái cần cổ trơ
xương của anh ta. “Đó là một giai điệu hay, thưa ngài. Trí nhớ của tôi
không tốt lắm.” Anh ta hổn hển.

“Ta đã cảnh cáo ngươi rằng cuộc sống của ngươi sẽ không tốt lắm nếu giai
điệu đó có bao giờ rơi khỏi những sợi dây đàn luýt của ngươi một lần nữa.”

“Con người, thưa ngài. Họ khao khát những giai điệu mới. Nhiệm vụ của
tôi là làm hài lòng họ.”

Đám đông thở hổn hển và lùi lại một bước khi Gareth buông Mortimer ra
và quay nhìn quanh. Hắn nâng thanh gươm lên. “Ta sẽ hài lòng dùng thanh
gươm của ta với bất kỳ kẻ nào yêu cầu một bài hát như thế. Có ai dám bước
tới trước không?”

Thanh gươm rộng sáng lấp lánh trong ánh đuốc. Không ai thậm chí dám gãi
mũi. Gareth quay lại và thấy Mortimer lặng lẽ trườn về phía cánh cửa.

Hắn đá vào mông anh ta. “Trốn đi, đồ xỏ lá, và không hát hò gì nữa trong
sự hiện diện của ta hoặc bất kỳ ai khác đêm nay. Một nốt nhạc nữa từ ngươi
và đó sẽ là nốt nhạc cuối cùng của ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.