YÊU VẬT - Trang 17

tôi, chẳng qua kí tên đổi thành Chu Phong, hơn nữa trả giá là mười năm
tuổi thọ.

Vẹt ở trên giá treo khinh bỉ nhìn tôi: “Con mèo ngu ngốc! Con mèo ngu
ngốc! Bản thân Chu Phong cũng có chỗ thiếu hụt, cho nên mãi cũng không
làm cho người ta mang thai, không sinh được con. Chủ nhân đã sớm phát
hiện điểm ấy nên tìm hắn gia hạn khế ước, bảo vệ hắn nhất định có được
một đứa con trai thông minh có khả năng kế thừa gia nghiệp! Phương Minh
Nguyệt mang thai là cơ hội cuối cùng của hắn, sao có thể không ở bên cạnh
ngoan ngoãn hiếu thuận được cơ chứ?”

Tôi phát hiện mình bị Hồng Vũ cho vào bẫy, còn mất oan một viên tiên
đan.

Hồng Vũ thoải mái nhàn nhã pha trà, ngoài miệng lại hắt nước vào đầu tôi:
“Đàn ông thật dễ nói chuyện, còn không thèm cò kè mặc cả. Chẳng qua hắn
vẫn không hào phóng bằng sư muội Dạ Đồng.”

Tôi dùng bốn móng phải cùng bốn móng trái lại xòe thêm hai cái móng sau
ra tính tính, cuối cùng khóc không ra

Sau khi dùng mọi cách để ép buộc, Phương Minh Nguyệt thuận lợi sinh
một thằng nhóc béo mập ở Hongkong. Đôi mắt to tròn rất giống cha, cái
miệng xinh xắn lại giống mẹ, tiếng khóc vang dội, đá chân mạnh mẽ.

Chu Phong ôm thằng con trai không dễ mà có này, cười đến rơi nước mắt,
gặp ai cũng nói: “Tôi có người thừa kế rồi! Có người thừa kế rồi!” Phút vui
sướng đó có thể so với Phạm Tiến trúng cử (1).

Phương Minh Nguyệt lạnh lùng ôm con về, hạ tối hậu thư: “Anh không
cưới tôi thì đừng hòng ôm con về.”

Chu Phong bắt đầu thừa nhận: “Bảo bối, anh không thể cưới em, nhưng
đứa con trai này anh nhất định phải lấy. Anh có thể cho em tiền, giá tùy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.