YÊU VẬT - Trang 176

không lừa dối. Chỉ cần đối phương biết Nhiếp Tiểu Thiến là ma mà vẫn
muốn cưới nàng như cũ thì không có vấn đề gì.”

Không sợ ma —— Chồng đúng tiêu chuẩn mà Nhiếp Tiểu Thiến chọn, bụi
bặm rơi đầy.

Muốn đến Trường An phải đi qua Hắc Sơn, vô số người khuôn chó dạng
người lên kinh ứng thi, đều đi qua đây.

Để tiện việc quan sát cẩn thận phẩm giá và dũng khí của đàn ông, chúng tôi
dựng lều cỏ ở ngoài Hắc Sơn, bảo hồ yêu làm phép, bắt nó biến ra một ngôi
chùa nguy nga, phái lão rùa đen tu hành thâm hậu làm chủ trì trong chùa,
chuyên thu nhận thanh niên soái ca hơn 16 tuổi và dưới 30 tuổi vào ở. Tôi
hóa trang thành mẹ, chị gái, em gái của Nhiếp Tiểu Thiến, hoặc là bố, anh
em vân vân, đưa cô ấy và vài tiểu yêu quái cùng ở trong căn phòng nhỏ
cạnh chùa, chờ có soái ca thích hợp xuất hiện thì trèo tường rình coi, thấy
bộ dạng đàng hoàng thì để Tiểu Thiến trang điểm lộng lẫy, đi thử đối
phương trước. Nếu đối phương là chính nhân quân tử, không sợ ma,
nguyện ý cưới cô ấy, tôi sẽ dùng ba trăm lượng vàng, năm ngàn lượng bạc
và một hộp bảo thạch làm đồ cưới cho cô ấy, vui mừng hoan hỉ đưa ra khỏi
cửa.

Khổ nỗi… Con người thật sự vô dụng.

(1) “Dã hữu tử quân, bạch mao bao chi, hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi”

Dã hữu tử huân (Thiệu Nam) kể chuyện “chàng trai tốt đẹp” vào rừng săn
hươu nai và hái củi, gặp một người con gái mà chàng khen là “đẹp sao như
ngọc” rồi yêu cô, ngơ ngẩn lơ lững đi theo cô, khiến cho chó trong nhà cô
“cắn ran”. Tình điệu chất phác thật thà, rất ăn khớp với cảnh núi rừng ngày
xuân.

Chương 33

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.