YÊU VẬT - Trang 174

Bánh Chưng không thở được một hơi, mặt xấu đỏ hơn lửa.

Tôi khoanh tay hướng đông, thì thào tự nói: “Đã qua kinh trập* , cũng là
lúc vạn vật xuân tâm nảy mầm,” bỗng nhiên nhớ ra bên cạnh còn có giống
đực loài người, tò mò hỏi, “Bánh Chưng anh động dục sao?”

[* ] Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba

Một câu hỏi đứng đắn như vậy mà mặt Bánh Chưng lại có thể luộc được
trứng gà, xoay người bỏ chạy.

Anh ta nghĩ gì đấy?

Không chỉ có Tiểu Thiến vạn vật phát tình, xuân tâm nảy mầm, còn có một
xà yêu ngàn năm gần Yên Sơn. Con mắt dài màu vàng, toàn thân lạnh như
băng. Nhiếp Tiểu Thiến bị hắn nhìn trúng, theo đuổi bằng đủ loại thủ đoạn,
hôm nay đưa hoa, ngày mai đưa chocolate, ngày kia đưa thư tình, ngày kìa
chạy dưới nhà hát tình ca, khiến người ta phiền không nổi. Nhiếp Tiểu
Thiến tuy đần độn nhưng không thích tên có vảy kia, khổ nỗi pháp lực lại
không phải là đối thủ của xà yêu, vì thế chạy tới khóc lóc xin tôi che chở.

Cùng sống ở Hắc Sơn, hơn nữa Dạ Đồng tôi còn là một cô mèo lương thiện
như vậy, sao có thể mặc kệ cô ấy được? Vì thế sảng khoái đồng ý, qua bàn
bạc, quyết định tìm phu quân cho cô ấy, chặt đứt tương tư của tên quấn
quýt làm phiền kia. Tôi hỏi Nhiếp Tiểu Thiến thích dạng yêu quái gì.

Nhiếp Tiểu Thiến lại nói chém đinh chặt sắt: “Tôi muốn gả cho con
người!”

Tôi sững sờ nhìn tên Bánh Chưng loài người duy nhất kia.

Bánh Chưng rất bình tĩnh nói: “Tiểu Thiến cô nương không muốn gả cho
tôi đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.