YÊU VẬT - Trang 172

bách không biết làm sao, tôi đành để hắn mang tôi về Hắc Sơn, gọi bạn lâu
năm Nhiếp Tiểu Thiến đến. Cô ấy là quỷ yêu chuyên mê hoặc con người,
có mấy phần nhan sắc, chỉ là tính khí không tốt lắm.”

Chu Tư Tư vĩnh viễn không bắt được trọng điểm trong câu nói, ngu ngốc
hỏi: “Sao cô lại để đàn ông bôi thuốc vào mông cô? Cởi hết à?”

Tôi nổi giận: “Mông tôi là do Hồng Vũ làm bỏng! Tôi có cách nào khác
sao? Hơn nữa tôi là mèo! Lúc nào thì mèo lại phải mặc quần áo hả? Cái tên
vô liêm sỉ chết tiệt kia, lúc chưa biết tôi là yêu quái, không phải còn sờ
soạng lông trên mông tôi sao? ! Kết quả đến khi phát hiện tôi có thể biến
thành con gái xong, đến cả vuốt lông cho tôi cũng không chịu, đạo đức giả!
Đáng xấu hổ! Hèn nhát!”

Chu Tư Tư vội ngắt lời: “Sau đó

Tôi xuôi xuôi, liếc mắt nhìn cô ta: “Tôi không phải là loại có nợ không trả
như cô, anh ta giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của anh
ta.”

Chu Tư Tư oán niệm: “Hai mươi triệu…”

Tôi không quan tâm đến cô ta, đắm chìm vào chuyện cũ.

Tôi tớ kia tên Tô Trọng Cảnh, là người ăn xin, gầy tong teo. Ở thời đại thịt
mỡ đắt hơn sườn, nhìn qua là biết lỗ vốn. Anh ta đọc rất nhiều sách, có thể
là vì nửa người và mặt đều bị bỏng lửa nặng, bộ dạng có hơi giống yêu
quái, thường xuyên quấn mảnh vải lên mặt, đi đường cũng hơi cà nhắc, cho
nên ở xã hội loài người rất bị kỳ thị. Vì tôi bị thương không nhúc nhích
được, cho nên tốt bụng thu giữ anh ta lại làm người hầu hạ tôi, anh ta lại
thích khoa chân múa tay với tôi, nói cái gì mà “Dạ Đồng cái này không thể,
Dạ Đồng cái kia không được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.