YÊU VẬT - Trang 173

(Chu Tư Tư giơ tay: “Anh ta chăm sóc cô bị thương, không phải là ân nhân
cứu mạng sao? Vì sao cô gọi anh ta là đầy tớ?”

Tôi tức giận: “Nghe chuyện cũ đi, quan tâm lắm chuyện nhỏ không đáng kể
đấy làm gì?” )

Tóm lại, phần trên xem như anh ta có chút ơn cứu mạng với tôi, tôi không
so đo anh ta lải nhải vô lễ, đáp lại anh ta bằng biệt hiệu nghe rất hay lại dễ
nhớ “Bánh chưng”.

Nhiếp Tiểu Thiến khi còn sống là cô nàng nhà giàu, từ góc độ của yêu quái
cũng coi như có mấy phần nhan sắc, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã bệnh nhìn rất
dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, đi không động váy, cười không hở răng,
là kiểu mỹ nhân tiểu thư khuê các. Nhưng bên trong thật ra có hơi ngốc, khi
còn sống cô ấy thích đọc những loại sách kỳ lạ nhất, không có việc gì thì
ngửa đầu lên trời bốn mươi lăm độ ngắm sao, đọc vài câu trong chuyện
"Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài" "Romeo và Juliet", khi không có người
còn có nhìn tranh của soái ca mà cười kỳ dị.

( Chu Tư Tư lại giơ tay lần nữa: “"Romeo và Juliet" không phải là chuyện
nước ngoài sao? Cô bắt nạt tôi là học sinh trung học tưởng tôi không hiểu
sao? !”

Tôi thẹn quá hóa giận, đập cô ta một phát thật mạnh, “Nhiều năm rồi, sao
tôi có thể nhớ rõ toàn bộ chi tiết được? Ý đại khái không khác lắm là được
rồi.” )

Khi đấy, tôi không hề biết gì về tình yêu nam nữ, cho nên không hiểu tâm
tư của những kẻ đần độn.

Bánh Chưng lén liếc mắt nhìn tôi, giải thích: “Dã hữu tử quân, bạch mao
bao chi, hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi” (1)

Tôi hiểu ra: “Chính là động dục sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.