YÊU VẬT - Trang 237

Trong nháy mắt thấp thỏm trong lòng tôi được buông xuống, tò mò đánh
giá tên ăn mày ngốc nghếch này.

Anh ta thấy tinh thần tôi tốt hơn, lấy nước với bánh ngô ra, chia cho tôi hơn
một nửa. Mùi vị bánh ngô kém xa thịt, khô cứng khó nuốt, nhưng vì mạng
sống, tôi cố gắng cắn, sống chết nhét vào bụng. Đáng tiếc là làm yêu quái
nên sức ăn của tôi lớn hơn mèo bình thường, ăn xong non nửa cái bánh
ngô, tôi liền nuốt nước miếng nhìn chằm chằm cái bánh ngô anh ta mới
nhai được có hai miếng, dùng mắt phải không mở ra được liếc mắt đưa tình
với anh ta để ám chỉ.

Tên ăn mày ngốc hiểu ám chỉ của tôi, ngoan ngoãn đưa phần bánh ngô còn
lại đến cho tôi, bụng anh ta thì lại kêu hai tiếng.

Tôi thấy hứng thú và vừa lòng với sự hiểu biết của anh ta, quyết định ở
cạnh anh ta dưỡng thương.

Về phần báo ân? Có yêu quái xinh đẹp như hoa, mạnh mẽ dũng mãnh là tôi
ở cạnh anh ta, tương lai không ăn thịt anh ta chính là báo ân rồi! Còn muốn
điều kiện gì nữa?

* ** ** *

Con người rất sợ yêu quái, nếu phát hiện ra yêu quái, kẻ yếu thì quay đầu
bỏ chạy, lợi hại thì tiến lên chém giết.

Tôi không xác định được khả năng chịu đựng của tên ăn mày ngốc này, thế
nên trong lúc dưỡng thương, không dám để lộ thân phận của mình. Chỉ
ngồi trong giỏ trúc của anh ta, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của anh
ta.

Đồ ngốc này tên là Tô Trọng Cảnh, gầy yếu điềm đạm ít nói. Buổi sáng
mỗi ngày anh ta đều dậy vào giờ Thìn (từ 7h-9h sáng) , lấy nhánh cây viết
chữ vẽ tranh trên cát. Khi đó tôi còn chưa biết đọc chữ, xem không hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.