YÊU VẬT - Trang 246

Tôi giận dữ xù lông: “Nhưng cái gì? Bản mèo là thủ lĩnh Hắc Sơn thân
phận cao quý còn không xứng làm chủ nhân của anh sao?”

Tô Trọng Cảnh như trước dong dài: “Ta không cần chủ là trộm…”

Tôi bắn móng vuốt, diễu võ dương oai: “Còn lảm nhảm nữa ta ăn anh
luôn!”

Tô Trọng Cảnh ngoan luôn.

Tôi mắng nửa ngày, bụng lại đói, tạm ngừng kiêu căng, dùng khí thế sai
bảo thuộc hạ ở Hắc Sơn, sai anh ta lên trấn trên mua ít gạo trắng dầu muối,
mua nồi tốt, rồi bỏ xương gà với cánh gà vào, nấu một nồi cháo gà để lấp
đầy bụng. Chờ anh ta đi một lúc lâu, bỗng nhiên tôi nhớ ra anh ta biết tôi là
yêu quái, nếu một đi không trở lại thì phải làm sao bây giờ? Nếu là kẻ độc
ác, sau khi bị yêu quái ăn hiếp nhất định sẽ tìm pháp sư đạo sĩ, nhân lúc tôi
suy yếu, tới giết tập thể, lấy ít xương yêu quái da yêu quái bán đi lấy tiền,
cũng không phải là một món nhỏ.

Mặt trời dần dần ngả về tây, trăng sáng từ từ mọc lên ở phía đông. Tôi là
thủ lĩnh lũ yêu quái Hắc Sơn quen kiêu ngạo ương ngạnh, luôn quên mất
hoàn cảnh hiện tại, dễ xúc động làm việc. Giờ trong lòng tôi đủ loại lo lắng
sợ hãi mà Tô Trọng Cảnh vẫn chưa về. Bên ngoài miếu đổ nát có tiếng dế
mèn kêu, bắt đầu là vài tiếng đơn sau đó kêu liên tục, ầm ĩ khiến mèo
không thể yên tĩnh suy nghĩ. Xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng sói
tru, dưới ánh trăng ảm đạm, trong rừng rậm ngập tràn hơi thở nguy hiểm.

Tôi bò dậy, dùng yêu lực ít ỏi chuẩn bị bảy trận pháp Quỷ Đả Tường trong
miếu, kiềm chế hành động của kẻ địch, sau đó tìm nơi trốn.

Nhiều năm rồi tôi không bày cái trận pháp thấp kém này, khi đang cố gắng
nhớ xem trận pháp vẽ thế nào thì Tô Trọng Cảnh trở lại. Trên mặt anh ta
đầy mồ hôi, giầy rơm sớm bị thủng, trên ngón chân có vài giọt máu do bị
bụi cỏ quẹt vào, tay trái cầm một bao gạo, tay phải cầm một miếng thịt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.