YÊU VẬT - Trang 276

thưởng khắp nơi, nhưng tôi và Tô Trọng Cảnh đã cao chạy xa bay rồi.

Trên đường, Tô Trọng Cảnh nắm lấy tay tôi, anh ta nói: “Dạ Đồng, cảm ơn
cô.”

Bỗng nhiên tôi có cảm giác như bị sét đánh, vội rút tay về, không nói gì.

Tôi chưa bao giờ tiếp cận trái tim loài người gần như vậy, gần đến mức
khiến mèo không biết phải làm sao.

Tôi không ghét người đàn ông này, anh ta rất ấm áp giống như ánh sáng
mặt trời tôi yêu nhất, dù tôi có kỳ quặc đến cỡ nào, anh ta vẫn có thể chiếu
đến nơi sâu nhất trong lòng tôi. Tôi cũng không để ý khi bị anh ta nhìn
thếu, sự tin tưởng này xuất phát từ nội tâm cho dù anh ta không phải là
người trong tộc tôi. Thậm chí tôi còn cảm thấy ở cạnh anh ta rất vui vẻ,
cảm giác đó là gì vậy?

Tô Trọng Cảnh đợi thật lâu, hỏi: “, khóe miệng cô cong lên kìa, nhớ đến
chuyện gì buồn cười sao?”

Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình đang nghĩ linh tinh, vội quay mặt đi,
cười lớn che giấu: “Tôi phát hiện ra tên anh không hay lắm, Trọng Cảnh
Trọng Cảnh, không thuận miệng. Yêu quái ngốc chắc chắn sẽ không nhớ
được, tôi đặt cho anh tên mới là "Bánh Chưng" nhé! Bánh chưng bánh
chưng, đồ ăn ngon sẽ nhớ lâu hơn!”

Tính tình Tô Trọng Cảnh rất tốt, anh ta cười không phản đối.

Tôi thấy anh ta im lặng, gọi “Bánh Chưng Bánh Chưng” vô số lần.

Tô Trọng Cảnh hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Không thể ở lại Lạc Dương được.” , tôi nghĩ kỹ, “Yêu lực của tôi khôi
phục hơn nửa rồi, cũng đủ để đối phó với yêu quái tầm thường. Anh theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.