YÊU VẬT - Trang 277

tôi về Hắc Sơn đi, đó là địa bàn của tôi, không có ai dám bắt nạt anh. Nếu
anh không thích…”

Phần lớn con người không thích ở cùng yêu quái thế nhưng Tô Trọng Cảnh
lại cười gật đầu với tôi, không có chút không tình nguyện nào.

Tôi mừng rỡ, lấy miếng ngọc từ trong ngực ra, ném cho anh ta, đắc ý nói:
“Thấy anh biết điều, thưởng của anh.”

Tô Trọng Cảnh nhận lấy miếng ngọc, vui mừng nhướn mày, vội vàng hỏi:
“Sao cô lấy về

“Không phải trộm.” Tôi biết anh ta không nhận những đồ ăn trộm, cho nên
giải thích, “Buổi sáng ra khỏi Chu phủ, tôi mang theo mấy nữ yêu giả làm
nha hoàn Chu phủ đến hiệu cầm đồ, nói với ông chủ hiệu cầm đồ chủ nhân
miếng ngọc là ân nhân của tôi, ân nhân của tôi cùng trường với Chu Đại
Lang, Chu Đại Lang bảo tôi chuộc nó, trả lại cho ân công. Chu Hưng có ác
danh là ác, thường xuyên tùy tiện bịa đặt tội danh bắt người vô tội. Ông chủ
hiệu cầm đồ cũng chỉ là dân chúng bình dân, nào dám để lão ta biết mình
ăn hiếp bạn cùng trường và người của con trai ông ta? Ông ta sợ đến nhũn
chân, bị tôi dọa cho hai lần, khóc lóc muốn tặng không, nhưng tôi theo giá
gốc trả bạc cho ông ta … Cho nên cũng không tính là lừa đảo!”

Miếng ngọc được ông chủ hiệu cầm đồ xâu cho sợi tơ hồng, làm thành dây
cài cát tường.

Tô Trọng Cảnh vui mừng vuốt ve hoa văn trên miếng ngọc, ngay cả đôi
mắt cũng cười.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy không làm trộm cũng không tồi.

Anh ta lại vươn cánh tay đầy sẹo ra, kéo tay tôi.

Lần này tôi cứng ngắc trong giây lát nhưng không rụt về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.