YÊU VẬT - Trang 35

xanh băng thì cũng tạm coi như một người đàn ông thành thục đẹp trai. Tên
anh ta là Lam Lăng, là vị khách tôi không chào đón nhất.

Lam Lăng mở miệng y như rằng chẳng có lời nào tốt đẹp: “Dạ Đồng, cái đồ
chuyên gây chuyện sinh sự này, gần trăm năm đã giết bốn mươi hai người
còn làm bảy mươi tám người bị thương. Thượng giới đã sớm không nhịn
nổi nữa rồi, nếu không phải nể mặt sư phụ em, em lại lập được chút công
lao thì họ đã sớm bắt em tống lên đảo cấm chế trăm ngàn năm rồi. Nay bên
trên đã hạ tối hậu thư, em giết người lung tung nữa thì anh cũng không bao
che được cho em đâu.”

Tôi phụng phịu, giải thích những việc làm của Thiệu Thiên một lượt, sau
lạnh nhạt nói: “Nhà chúng tôi không chào đón anh tới cửa, tôi cũng không
cần anh giúp.”

Lam Lăng không quan tâm đến sự lạnh lùng của tôi, dứt khoát nói: “Theo
quy định của yêu giới, con người ký khế ước dùng tuổi thọ để kéo dài mạng
sống cho người khác là dùng sáu năm đổi hai năm mới hợp lý. Em lợi dụng
lòng tốt cứu người của một đứa trẻ tám tuổi chưa thành thục, ký khế ước
hai mươi năm đổi hai năm không công bằng kia, rõ ràng có hơi quá đáng.
Linh Tiêu Chân Quân – cũng chính là kẻ trên thượng giới đặc biệt thích con
người đó, không biết nghe được chuyện này từ đâu, ông ấy rất không vui
nên cố ý bảo anh tới truyền lời, nói rằng yêu quái thì cũng phải có vài phần
đạo đức, đừng làm xấu mặt sư phụ em.”

“Biết rồi.” Tôi hơi chột dạ, mà nghĩ tới sắc mặt khiến người ta buồn nôn
của Thiệu Thiên, trong lòng tôi khó chịu: “Tờ khế ước kia chẳng biết đã
quẳng đi đâu rồi, tôi không tìm được.”

Lam Lăng quan tâm nói: “Nghĩ kĩ lại xem, không thì hỏi Hồng Vũ, còn
có…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.