thanh mục tú, thông minh có tài, ngoại trừ nhà hơi nghèo thì hai người coi
như xứng đôi. Nhưng thôn trưởng Phùng vừa mắt con rể là con vợ kế của
huyện thái gia, nghe nói diện mạo xấu xí, là kẻ quần là áo lượt nhậu nhẹt đĩ
điếm cờ bạc cái gì cũng biết. Phùng Nguyệt Nga đương nhiên không muốn
gả cho người như vậy, vì thế hẹn gặp mặt Trương Sinh ở miếu thổ địa, sau
đó cùng nhau bỏ trốn. Nàng mang theo tay nải, ban đêm lén lút trốn ra. Đến
miếu thổ địa lại gặp phải thổ phỉ cường đạo, chém chết nàng, cướp của.
Hồn phách của nàng cố chấp không tiêu tan, bị phong ấn xuống đất. Dạo
này động thổ ầm ĩ, nên nàng lại hiện ra, si ngốc chờ đợi người trong lòng
tới đón nàng.
Nhắc tới việc đáng tiếc năm đó, Phùng Nguyệt Nga có chút vui sướng khi
người gặp họa nói: “Bọn cường đạo kia đúng là phí công toi. Tôi tự biết
mình rời nhà trốn đi là có lỗi với cha mẹ, cho nên không mang theo châu
báu trang sức đáng giá, chỉ cầm theo hai cây ngân trâm, vài bộ quần áo cũ
cùng mười lượng lộ phí thôi.”
Tôi gãi gãi đầu, không hiểu hỏi: “Thời kỳ đó… không phải loài người có
câu "kẻ có sính làm vợ, bôn làm thiếp" sao? Hành động của cô như vậy là
rất tùy tiện?”
William rất ít khi được nghe loại chuyện xưa máu chó này nên bị cảm động
đến đỏ cả mắt, nắm tay hò hét: “Đây là tình yêu đích thực!”
Tôi ghê tởm đá mông anh ta một cái.
Phùng Nguyệt Nga giải thích: “Trương Sinh trên không có cha mẹ, đợi
chúng tôi đi đến đất khách, tự xưng vợ chồng, quan phủ cũng sẽ không truy
cứu. Tôi có thể chịu khổ, lo liệu việc nhà và thêu hoa dệt vải việc gì cũng
làm. Chàng lại thông minh, chịu đựng một thời gian rồi những ngày gian
khổ cũng sẽ qua. Dù sao vẫn hơn là gả cho tên quần lụa Hoàng Nhân Kiệt
kia, để rồi phải đau khổ một đời.”