YÊU VẬT - Trang 89

Tôi vỗ tay thật mạnh, ngạc nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi! Khi đó có một vị
thanh quan, hình như tên Hoàng Nhân Kiệt! Bảo sao tôi thấy tên này nghe
rất quen.”

Phùng Nguyệt Nga xụi lơ ngã xuống đất, không ngừng nức nở, trong miệng
chỉ gọi phụ thân và mẫu thân.

Hối hận của cô ta sợ là nước sông Trường Giang cũng không rửa sạch
được.

Lam Lăng nói: “Buông chấp niệm, tiếp tục cố gắng, tôi cho người đưa cô đi
luân hồi.”

“Đợi đã!” Tôi hét lên rút khế ước ra, “Linh hồn của cô ta là của tôi!”

Lam Lăng chộp lấy vò vò thành một cục rồi nhét vào túi, cười hỏi: “Công
tác là anh sắp xếp, Trương Sinh chuyển thế là anh tìm được, người cũng do
anh khuyên nhủ, em làm được cái gì nào? Còn dám đòi thù lao

Tôi xem xét lại hành vi của mình thấy tất cả đều sai, không có cách nào cãi
lại, hối hận đan xen, trái tim sắp bị vò nát rồi.

“Nể tình em có cố gắng, trả một nửa thù lao vậy.” Anh ta lấy một phong bì
đưa cho tôi, bên trong có một trăm đồng, vỗ vỗ đầu tôi cổ vũ: “Tiếp tục cố
gắng nhé.” Sau đó nhàn tản sung sướng dẫn Phùng Nguyệt Nga và con rắn
kia đi mất.

William chán nản hỏi: “Biến thành rắn… cô ấy sẽ không thích nữa sao?”

Tôi nâng trán: “Đồ ngốc, đối phương là ác ôn, hơn nữa lưỡng cư (vừa sống
trên cạn vừa sống dưới nước) và động vật có vú, chủng tộc quá cách biệt?”

William: “Chủng tộc khác nhau thì không thể yêu nhau sao?”

Tôi quyết đoán: “Đương nhiên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.